Trong khi TQ xâm lăng biển đảo, Lãnh đạo Đảng, Nhà nuốc hồ hởi chúc mừng 70 năm Quốc khánh Trung Quốc
13.10.2019
Điện mừng khẳng định Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam hết sức coi trọng quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt-Trung, mong muốn tiếp tục củng cố truyền thống láng giềng hữu nghị.
Tình hữu nghị Việt – Trung là tài sản quý báu của nhân dân hai nướcẢnh minh họa.Nhân dịp kỷ niệm 70 năm ngày thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa (1-10-1949 - 1-10-2019), Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân đã gửi điện mừng tới Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tập Cận Bình, Thủ tướng Quốc vụ viện Lý Khắc Cường, Ủy viên trưởng Ủy ban Thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Lật Chiến Thư. Trong điện mừng, lãnh đạo Đảng, Nhà nước ta chúc mừng những thành tựu to lớn của Trung Quốc trong 70 năm qua, đặc biệt sau hơn 40 năm cải cách mở cửa. Chúc nhân dân Trung Quốc tiếp tục giành được nhiều thành tựu to lớn hơn nữa trong sự nghiệp cải cách mở cửa, sớm xây dựng Trung Quốc trở thành nước xã hội chủ nghĩa hiện đại, giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa và tươi đẹp, đóng góp thiết thực cho hòa bình, ổn định và thịnh vượng của khu vực và thế giới. Nhấn mạnh truyền thống hữu nghị lâu đời giữa nhân dân hai nước là tài sản quý báu của cả hai dân tộc cần phải được trân trọng và gìn giữ, là cơ sở vững chắc cho sự phát triển của quan hệ hai nước trong nhiều năm qua và thời gian tới. Điện mừng khẳng định Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam luôn ghi nhớ sự ủng hộ và giúp đỡ quý báu của Đảng, Nhà nước và nhân dân Trung Quốc đối với công cuộc đấu tranh cách mạng, giải phóng dân tộc của nhân dân Việt Nam. Hết sức coi trọng quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt Nam - Trung Quốc, mong muốn cùng Trung Quốc tiếp tục củng cố truyền thống láng giềng hữu nghị, làm sâu sắc các lĩnh vực hợp tác cùng có lợi, kiểm soát và xử lý thỏa đáng các vấn đề tồn tại trên cơ sở tôn trọng lợi ích chính đáng của nhau, phù hợp với luật pháp quốc tế, đáp ứng lợi ích căn bản, lâu dài của hai nước và nhân dân hai nước, đóng góp tích cực cho hòa bình, ổn định và thịnh vượng chung của khu vực và thế giới, cùng hướng tới kỷ niệm 70 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam - Trung Quốc vào năm 2020. Nhân dịp này, Phó thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng Ngoại giao, Chủ tịch Ủy ban chỉ đạo hợp tác song phương Việt Nam - Trung Quốc Phạm Bình Minh đã gửi điện mừng tới Ủy viên Quốc vụ, Bộ trưởng Ngoại giao, Chủ tịch Ủy ban chỉ đạo hợp tác song phương Trung Quốc - Việt Nam Vương Nghị.
Tình hữu nghị Việt – Trung là tài sản quý báu của nhân dân hai nước “Tình hữu nghị Việt – Trung là tài sản quý báu của nhân dân hai nước, cần được gìn giữ và phát triển theo tinh thần 16 chữ và 4 tốt, đưa mối quan hệ ngày càng sâu sắc hơn, tin cậy hơn, cùng ủng hộ lẫn nhau trong sự nghiệp đổi mới và xây dựng đất nước”. Điều này đã được khẳng định tại lễ kỷ niệm 65 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam – Trung Quốc diễn ra sáng nay (17/1) do Ủy ban nhân dân thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Các đại biểu chụp ảnh lưu niệm Phát biểu tại buổi lễ, Phó Chủ tịch Ủy ban Nhân dân TP HCM Tất Thành Cang cho biết: thành phố Hồ Chí Minh luôn tiên phong trong việc tăng cường, mở rộng quan hệ hợp tác với các địa phương của Trung Quốc. Đến nay, thành phố đã thiết lập quan hệ hợp tác hữu nghị với nhiều thành phố, địa phương lớn của Trung Quốc như Quảng Đông, Quảng Tây, Sơn Đông, Thượng Hải, Quảng Châu, Triết Giang, Thẩm Dương… Trong năm 2014, tổng kim ngạch thương mại song phương giữa thành phố và Trung Quốc đạt hơn 7,3 tỷ USD. Các hoạt động ngoại giao nhân dân, giao lưu văn hóa nghệ thuật cũng diễn ra sôi nổi, góp phần vun đắp, tăng cường sự hiểu biết, tình láng giềng hữu nghị giữa nhân dân hai nước. Tổng lãnh sự Trung Quốc tại thành phố Hồ Chí Minh Sài Văn Nhuệ cũng khẳng định: phía Trung Quốc sẽ luôn tuân theo phương châm 16 chữ “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” cùng tinh thần 4 tốt “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”, ra sức thúc đẩy mối quan hệ Trung Việt không ngừng tiến về phía trước. “Thực tiễn 65 năm thiết lập quan hệ ngoại giao chứng minh, dẫu rằng tình hình quốc tế biến động thế nào, hai bên có gặp phải thăng trầm và khó khăn gì đi nữa, chỉ cần chúng ta dự trên đại cục, giữ gìn và phát triển công cuộc chủ nghĩa, tăng thêm tin cậy và hợp tác, giải quyết và kiểm soát tốt bất đồng, mối quan hệ hợp tác hữu nghị Trung –Việt sẽ không ngừng được củng cố và phát triển”, Tổng lãnh sự Trung Quốc tại TP HCM Sài Văn Nhuệ nhấn mạnh./. Ngọc Luân/VOV-TP HCM Tiến lui chiến sĩ đồng bào Vái cho Tàu cút, lạy cho Khựa nhào!
Vũ Đông Hà (Danlambao) - Ngày xưa, gần một triệu đồng bào miền Bắc không nghe lời bác dụ khị đã di cư vào Nam sống đời Tự do. 150.000 đồng bào tưởng bở, tập kết ra Bắc cùng với bác xây dựng thiên đường xã hội chủ nghĩa. Nhưng bác nào có để yên. Mâu thuẫn là quy luật phát triển của bác. Bác đê mê ngồi trên ao cá Ba Đình vừa đọc tác phẩm tự sướng vĩ đại của Trần Dân Tiên vừa hùng hỗ kêu gọi toàn dân đem bụng lép, mang dép râu, đội nón cối, các đồng chí gái "kinh nguyệt có đều không" bác mặc kệ, vượt Trường Sơn để: "Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào. Tiến lên! Chiến sĩ đồng bào!"
Tiến lên! Dù có đốt cháy cả Trường Sơn.
Tiến lên! "Chiến tranh có thể kéo dài 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa... Nhân dân Việt Nam quyết không sợ! Không có gì quý hơn độc lập, tự do!"
Tiến lên! Nhắm thẳng quân thù mà bắn! Chúng là người Việt Nam! Nhắm thẳng mà bắn!
Kết quả: Từ 3 đến 5 triệu người Việt của cả hai miền đã chết cho cái gọi là "ta đánh là đánh cho Trung Quốc và Liên Xô". Mấy triệu mạng người sinh Bắc tử Nam, sinh Nam tử Nam, sinh ở đâu cũng chết bởi cái búa và lưỡi liềm của bác. Cả nước bị phỏng toàn thân. Mấy triệu mạng người không quý bằng cái "độc lập" của con đĩ đực đánh thuê Hồ Chí Minh, không quý bằng cái "tự do" của tên công an Vũ Văn Hiển.
Đối với đồng bào cùng một dòng máu là như vậy. Chẳng tình gia đình, không nghĩa anh em, chẳng cần thương lượng, chỉ cần AK47, B40 và cắc bùm. Phải tiến, phải đốt, phải giết, phải nhuộm đỏ toàn cõi Việt Nam bằng màu cờ máu. Lời Hồ đã phán - chúng chết 1 ta chết 10, rồi chúng sẽ thua!
Ngày nay, Tàu cộng xâm lược Việt Nam:
Im lặng! Dù cả Biển Đông đồng đã khô, hồ đã cạn.
Câm miệng! "Xâm lược có thể kéo dài 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa... Đảng ta quyết không sợ! Không có gì quý hơn 4 vàng 16 tốt!"
Lùi bước! Giương cao một triệu lá cờ đẫm máu của hàng triệu sinh linh mà đảng ta bám bờ để phát cho ngư dân bám biển. Nhắm thẳng quân thù mà vái! Chúng là người Tàu. Nhắm thẳng mà lạy! Chúng là đồng chí cũng là anh em.
Ngày nay, kẻ thù không phải là đám ngụy quân ngụy quyền mang dòng máu Việt đang sống đời Tự do để đảng ta phải nướng hết hàng triệu sinh linh của dân tộc cho sự nghiệp giải phóng chúng khỏi gông cùm tự do. Ngày nay, kẻ thù là 4 vàng 16 tốt đang mở rộng vòng tay chào đón chúng ta sống đời Bắc thuộc. Biển Đông có cạn, Tây Nguyên có mòn song chân lý ấy không được thay đổi.
Ngày nay, phải khéo léo đàm phán, phải kiên trì ba không, phải cúi đầu nhượng bộ, phải một lòng một dạ bảo vệ đại cục của những người anh em tuy rằng khác giống nhưng chung một lò. Nước có mất, nhà có tan, nhưng tình hữu nghị giữa 2 đảng phải muôn năm, hòa bình trên nhung lụa của toàn đảng phải muôn đời, ngai vàng và cơ ngơi của toàn đảng phải trường cửu.
Bước lui, chiến sỹ, đồng bào!!! Tránh chỗ cho đảng ta vinh quang nhắm thẳng quân thù, hướng về đại cục của chúng mà vái!!!
10.10.2019
Ngày 1 tháng 10 năm nay, Tập Cận Bình đứng ở cùng chỗ của Mao cách nay 70 năm với tư cách là lãnh đạo của một quốc gia hoàn toàn đổi khác, có nền kinh tế đứng thứ nhì thế giới. Những chương sử đau buồn của quá khứ bây giờ dường như xa lạ với giới trẻ và chẳng có liên hệ gì đến một cường quốc như hiện nay; nó tương phản giống như ngày và đêm, trắng và đen; từ chỗ thiếu gạo chuyển sang những cái app giao thức ăn nhộn nhịp ở các thành phố lớn. Bắc Kinh giờ đây cũng khác hẳn cái ngày Tổng thống Nixon đến đó năm 1972 với những thương hiệu của các đại công ty đa quốc gia của phương Tây đặt văn phòng ở đó. Nhưng không phải tất cả mọi thứ đều thay đổi. 1949: Người dân Bắc Kinh quần áo lếch thếch đổ ra đường vung nắm tay chào mừng các lực lượng Cộng sản tiến vào thủ đô sau khi đánh đuổi đạo quân Quốc gia của Tưởng Giới Thách chạy ra đảo Đài Loan. Sau lưng đám đông vung tay hô khẩu hiệu là ảnh chân dung các lãnh tụ cộng sản Trung Quốc, ảnh Mao luôn ở giữa. Chiến thắng của Cộng sản là một trong những sự kiện trọng đại của những năm đầu tiên của thời kỳ Chiến tranh Lạnh. 1950: Vừa nắm chính quyền chưa được bao lâu, Trung Quốc đỡ đầu cho Kim Nhật Thành, ông nội của Kim Jong Un, tiến hành chiến tranh giải phóng Triều Tiên. Chiến thắng tưởng như trong tầm tay, nào ngờ Liên minh do Hoa Kỳ lãnh đạo đã lật ngược thế cờ, phản công đẩy lui quân miền Bắc về phía vĩ tuyến 38, lập ra vùng phi quân sự ở làng Bản Môn Điếm. Hai miền Nam Bắc không ký hiệp định hòa bình và về mặt kỹ thuật, cho đến bây giờ vẫn còn tình trạng hưu chiến, thanh niên nam nữ hai miền vẫn phải sẵn sàng ứng chiến, nghĩa vụ quân sự bắt buộc, quân Mỹ vẫn còn đóng phía Nam vùng phi quân sự. Trong khi miền Nam đã thành một cường quốc kinh tế, miền Bắc vẫn còn dựa vào bầu sữa, chủ yếu của Trung Quốc. 1954: Đức Đạt Lai Lạt Ma, lãnh tụ tinh thần của nhân dân Tây Tạng, bắt tay Mao Trạch Đông, chẳng bao lâu sau khi họ Mao được “chọn” làm Chủ tịch nước. 1959: Cuộc nổi dậy ngày 10 tháng 3 của nhân dân Tây Tạng chống lại sự đô hộ của Trung Quốc thất bại. Đức Đạt Lai Lạt Ma phải bỏ trốn sang Ấn Độ và sống đời lưu vong từ đó đến nay. Quê hương Ngài bị kềm kẹp và đạng bị đồng hóa. 1961: Trong vùng ngoại ô của Thượng Hải, thành phố lớn vào bậc nhất, trẻ em vây quanh những rau cải khô được sắt nhỏ, món chính hằng ngày của các em. Chẳng riêng gì Thượng Hải, những năm đầu của thập niên 1960 là những năm đói kém rộng khắp Trung Quốc do chính sách Đại Nhảy Vọt của Mao muốn tăng nhanh sản lượng công nghiệp. Tăng đâu chẳng thấy, chỉ thấy cuộc sống truyền thống nông nghiệp của người dân và các cơ chế hỗ trợ trước đây gặp xáo trộn mạnh. Nhiều triệu người chết đói trong quãng thời gian này. 1972: Cuộc gặp gỡ lịch sử tại Bắc Kinh giữa Tổng thống Mỹ Nixon và Lãnh tụ Mao Trạch Đông. Lần đầu tiên có một tổng thống Mỹ đến thăm nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, sau khi các tay vợt bóng bàn hai nước đã có một trận đấu hữu nghị. Chính sách “ngoại giao bóng bàn” là một bài học kinh điển ở các trường đại học Hoa Kỳ, xem thể thao là phương tiện hiệu quả để phá vỡ những tảng băng bế tắc trong các vấn đề quốc tế. 1977: Mao Trạch Đông chết ở tuổi 82, đánh dấu kết thúc thời kỳ của những thất bại liên tục chỉ vì làm theo lệnh độc tôn của một “bề trên” muốn thay đổi đất nước bằng thứ chủ nghĩa không tưởng. Cuộc Cách mạng Văn hóa do Mao phát động năm 1966 nhằm áp đặt tư tưởng Mác-xít trong sáng, tiêu diệt tàn tích của chủ nghĩa tư bản và các hình thức kinh doanh truyền thống Trung Hoa đã dẫn đến những biến động to lớn trên khắp nước. Quyền lực sau đó lọt vào tay Đặng Tiểu Bình, mở ra trang sử mới cho Trung Quốc qua chính sách cải cách và mở cửa, mèo trắng mèo đen, đưa Trung Quốc vào thời kỳ với những tiến bộ “thần kỳ”. 1980: Trong những năm 1980, Trung Quốc áp dụng chính sách một con nhưng thu hồi vào năm 2016. Dân số Trung Quốc dự báo sẽ lên đến 1.45 tỉ vào năm 2027 và sẽ giảm bớt sau vài chục năm. Đến năm 2050, độ một phần ba dân số sẽ trên 65 tuổi, tạo áp lực phải làm thế nào vừa có đủ số người lao động, vừa chăm sóc tươm tất số người cao tuổi ngày càng đông. 1989: Hình ảnh người đàn ông đứng chặn xe tăng tại quảng trường Thiên An Môn đã đánh động dư luận thế giới. Chính quyền đã đập tan các cuộc biểu tình do sinh viên lãnh đạo nhằm đòi cải cách dân chủ, chống tham nhũng; kết quả đã giết chết hàng trăm, và có lẽ hàng ngàn người biểu tình. Đây là vụ chống đối chính quyền lớn nhất kể từ khi Cộng sản lên nắm quyền năm 1949. 1997: Vương quốc Anh trả lại Hong Kong cho Trung Quốc và Bắc Kinh đã hứa giữ lại các quyền tự do theo kiểu phương Tây và sự tự trị kinh tế cho Hong Kong theo chính sách “một quốc gia, hai chế độ” trong vòng 50 năm. Thế nhưng, từ tháng 6 đến giờ, Hong Kong biểu tình liên tục vì lo sợ Bắc Kinh sẽ nuốt lời hứa trước thời hạn. 2000: Bước sang thế kỷ 21, Trung Quốc xây tường lửa theo kiểu Vạn Lý Trường Thành, kiểm duyệt Internet bên trong đất nước. Bắc Kinh tuyên bố kiểm duyệt là “chủ quyền Internet” của mình mà nước ngoài không được xen vào. Đi xa hơn nữa, các quan chức Trung Quốc vừa bênh vực chuyện kiểm duyệt, vửa gọi đó là khuôn mẫu thành công để các nước chuyên chính có thể áp dụng. 2008: Trung Quốc tổ chức Olympic Mùa Hè, gọi đó là một chứng minh cho thấy Trung Quốc đã trỗi dậy như một nước lớn về kinh tế. 2010: Ông Lưu Hiểu Ba được trao giải Nobel Hòa bình vì đã đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền. Ông bị cầm tù vì kêu gọi chấm dứt chế độ độc đảng, nhiều người xem ông là Nelson Mandela của Trung Quốc. Ông qua đời vì ung thư gan tháng 7 năm 2017, chỉ vài tuần lễ sau khi được đặc xá có quản chế. Trong thập niên 2010: Nền kinh tế Trung Quốc giờ đây đứng hạng nhất thế giới nếu tính về mãi lực, hạng nhì thế giới sau Mỹ nếu tính về GDP. Nhiều công ty Trung Quốc, như Huawei, cạnh tranh toàn cầu về thị phần và năng lực công nghệ. Tranh chấp thương mại với Mỹ đang tạo gió ngược cho Trung Quốc, khiến tăng trưởng kinh tế đang chậm lại. 2018: Chủ tịch Tập Cận Bình củng cố quyền lực sau khi Quốc hội sửa Hiến pháp để cho ông làm “lãnh đạo suốt đời”. Chiến dịch chống tham nhũng của Tập được xem là một một cách củng cố quyền lực với số quan chức bị thanh trừng đông chưa từng thấy kể từ khi có Mao. 2019: Thỏ Ngọc-2, chiếc xe tự hành nghiên cứu mặt trăng của Trung Quốc đã gửi về hình ảnh phía xa của mặt trăng. Sự kiện này giúp Trung Quốc trở thành nước thứ 3 trên thế giới có xe tư hành đáp an toàn xuống mặt trăng, sau Hoa Kỳ và nước Liên Xô cũ. Trung Quốc nói sự kiện này mở ra một chương mới cho kế hoạch thám hiểm mặt trăng của nhân loại. Họ còn tuyên bố sẽ lập một căn cứ quốc tế trên mặt trăng, có lẽ bằng cách sử dụng công nghệ in ấn 3-D. 2019: Trung Quốc mở chiến dịch đàn áp có hệ thống tại Tân Cương, nơi có nhiều người thuộc sắc tộc Uighur (Duy Ngô Nhĩ) và người thiểu số theo đạo Hồi đang bị giam tại những trại mà Trung Quốc gọi là “trung tâm dạy nghề”. Nhà chức trách bác bỏ các tin tức nói rằng chính quyền có chính sách rộng khắp nhằm trấn áp thiểu số người theo đạo Hồi. (Theo Washington Post) Đàn Chim Việt tổng hợp Việt – Trung: Trong là thủ thế, ngoài là anh emKhông ai chọn được láng giềng, nhưng ai cũng có quyền chọn cách chơi với láng giềng của mình. “Quan hệ hữu nghị” Toracanxi - Hopantomola Những ai hâm mộ Aziz Nesin, nhà văn trào phúng nổi tiếng thế giới người Thổ Nhĩ Kỳ, hẳn đều biết đến câu chuyện “Quan hệ hữu nghị” của ông. Nội dung câu chuyện là về mối quan hệ giữa Toracanxi và Hopantomola, hai quốc gia láng giềng có mối thâm thù với nhau và luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến tranh. Căm ghét và thù địch là cảm xúc chi phối những gì mà thủ tướng Toracanxi và quốc vương Hopantomola cùng nội các của họ dành cho nhau. Thủ tướng Phoxica thì chỉ ước ao làm sao tóm được “thằng súc sinh khốn nạn” Madragan IV để “moi gan hắn ra”, còn vua Madragan IV thì thề sẽ lột da kẻ thù ngay lập tức nếu cái “thằng Phoxica khốn kiếp” ấy rơi vào tay ông. Tuy nhiên, đó là thái độ mà cả hai bên đều che dấu kỹ bên trong, và chỉ thoải mái bộc lộ giữa bốn bức tường của phòng họp nội các tại thủ đô mỗi nước. Còn bên ngoài, bộ ngoại giao hai nước vẫn dùng những mỹ từ cao đẹp nhất trên thế gian khi mô tả mối quan hệ của họ. Hai bên đều tận dụng mọi cơ hội, từ dịp sinh nhật đứa cháu nội quốc vương Hopantomola cho đến sự kiện con trai út thủ tướng Toracanxi mọc răng, để trao cho nhau những thông điệp ngoại giao thắm tình hữu nghị nhất có thể. Tuy nhiên, cứ sau mỗi bức điện, guồng máy chiến tranh của mỗi bên lại được nhấn thêm một bước. Và cơn mưa những lời chúc tụng qua lại đó chỉ chấm dứt vào đúng “điểm nút” của câu chuyện: lệnh tấn công kẻ thù của quốc vương Hopantomola chưa kịp triển khai thì thủ tướng Phoxica đã chơi bài “tiên thủ hạ vi cường”, cho quân đội Toracanxi khai hoả trước! “Mối tình hữu nghị” Việt - Trung Bề ngoài thì mối quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc cũng không khác “quan hệ hữu nghị” giữa hai quốc gia Toracanxi và Hopantomola là mấy. Trong khi hàng ngàn năm qua, Trung Quốc chưa bao giờ từ bỏ dã tâm thôn tính dải đất phương Nam hình chữ S thì hầu hết người Việt cũng coi quốc gia láng giềng phương Bắc “vừa to xác, vừa xấu bụng” là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc. (Không chỉ những lãnh tụ như Mao Trạch Đông hay Tập Cận Bình mới mang cuồng vọng bá chủ thiên hạ, mà ngay cả đám du khách Tàu lếch thếch đến Việt Nam cũng đã coi dải đất phương Nam này như là phần lãnh thổ mở rộng của họ.) Tuy nhiên, trên phương diện ngoại giao thì mọi chuyện lại khác. “Sắc thái chủ đạo” trong những “thông điệp ngoại giao” mà Toracanxi và Hopantomola gửi cho nhau cũng được thể hiện trong các bản tuyên bố chung giữa Việt Nam và Trung Quốc mỗi khi lãnh đạo cấp cao bên này sang thăm bên kia. Quan trọng hơn, bên cạnh việc vạch ra phương hướng cho mối quan hệ giữa hai nước, các bản tuyên bố chung Việt - Trung còn nêu lên những nội dung hợp tác cụ thể, nhằm hiện thực hoá phương hướng quan hệ đó. Cả Toracanxi lẫn Hopantomola đều coi các thông điệp ngoại giao của đối phương là vô giá trị, bởi không những hai bên đều “đi guốc trong bụng” nhau, mà điều cốt yếu là nội các mỗi bên đều luôn đồng lòng coi phía bên kia là kẻ thù của dân tộc mình. Tương tự, Bắc Kinh chưa bao giờ coi trọng những gì họ đã ký kết với Hà Nội, bởi cho dù trong nội bộ họ có thể đấu đá tranh giành quyền lực một cách quyết liệt, thậm chí một mất một còn, song một khi vấn đề Việt Nam được nêu ra thì giữa họ hầu như không có sự khác biệt nào. Lý do thật đơn giản: họ cùng chia sẻ dòng máu “họ Bành” vốn đã chảy trong huyết quản Hán tộc từ ngàn xưa đến nay. Tuy nhiên, về phần mình, Hà Nội lại không được như vậy. Trong khi hầu hết người Việt đều nhìn về phương Bắc với ánh mắt đầy ngờ vực, cảnh giác thì trong ban lãnh đạo CSVN lại luôn có những kẻ hoặc đã bị Trung Nam Hải kiểm soát, thao túng, hoặc đã bị đồng Yuan làm cho mờ mắt. Vì thế, Hà Nội luôn bị chia rẽ trong chính sách đối phó với Trung Quốc, kẻ luôn chực chờ cơ hội để nuốt chửng không chỉ toàn bộ Biển Đông mà cả Việt Nam. Trong bối cảnh đó, các bản tuyên bố chung Việt - Trung không những hoàn toàn không phải là mớ giấy lộn, mà ngược lại, còn tiềm ẩn những hiểm hoạ khôn lường với vận mệnh dân tộc. Nó vốn dĩ đã nguy hiểm nếu người ký kết bị Bắc Kinh dắt mũi thì lại càng nguy hiểm nếu người thực hiện bị đối phương khống chế, thao túng. Và tình thế Việt Nam hiện nay Kể từ khi Nguyễn Văn Linh đưa Việt Nam vào quỹ đạo Đại Hán với câu phát ngôn bất hủ “Dù bành trướng thế nào Trung Quốc cũng là một nước xã hội chủ nghĩa”, các đời Tổng Bí thư của Đảng CSVN đều hoặc tự nguyện làm tay sai cho Bắc Kinh (Nguyễn Văn Linh và Đỗ Mười) hoặc bị Trung Nam Hải khống chế, thao túng rồi biến thành tay sai theo cách này hay cách khác (Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng). Trong hệ thống chính trị Việt Nam, mặc dù Tổng Bí thư là nhà lãnh đạo tối cao, nhưng quyền hành pháp lại gần như nằm trọn trong tay Thủ tướng Chính phủ. Nghĩa là, tuy trong mối quan hệ với Trung Quốc, Tổng Bí thư là người có tiếng nói quyết định về đường lối, phương hướng, song việc triển khai đường lối, phương hướng đó, cũng như việc hiện thực hoá những thoả thuận hợp tác cụ thể trong các bản tuyên bố chung giữa lãnh đạo hai nước, lại chịu ảnh hưởng rất lớn, thậm chí trong nhiều trường hợp là quyết định, bởi lập trường của người đứng đầu bộ máy hành pháp. Nếu các bản tuyên bố chung Việt - Trung xưa nay luôn được Hà Nội thực hiện đúng thì có thể nói Việt Nam đã trở thành “một bộ phận không thể chối cãi của Trung Quốc” từ lâu. Tuy nhiên trên thực tế, điều đó đã không xẩy ra, mà lý do chủ yếu là: ngoài một số người trong ban lãnh đạo Việt Nam (Bộ Chính trị) không bị Bắc Kinh dắt mũi, trong các đời thủ tướng kể từ sau Hội nghị Thành Đô đến nay (Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Xuân Phúc – ít nhất là tới thời điểm này) thì chỉ duy nhất Nguyễn Tấn Dũng là bị Trung Nam Hải khống chế, thao túng. (Giai đoạn Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng cũng là giai đoạn mà Việt Nam bị “Hán hoá” nặng nề nhất, đặc biệt là trên phương diện kinh tế.) Điều này giải thích tại sao mặc dù trong bản Tuyên bố chung Việt - Trung ngày 3/12/2001 nhân chuyến thăm Trung Quốc của Nông Đức Mạnh đã nêu rõ là hai bên “nhất trí sẽ tích cực thúc đẩy các doanh nghiệp hợp tác lâu dài trên dự án bauxite nhôm Đắc Nông”, nhưng cũng phải đến khi “đồng chí X” lên thay Phan Văn Khải thì người đứng đầu chính phủ Việt Nam mới quả quyết rằng việc khai thác bauxite tại Tây Nguyên là “chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước”, trong khi Nông Đức Mạnh vẫn là Tổng Bí thư. Sau khi Chủ tịch nước Trần Đại Quang (thủ lĩnh nhóm chống Tàu trong bộ máy kể từ giữa năm 2013 đến nay) bị thất thế vì dính líu đến vụ Trịnh Xuân Thanh đào thoát khỏi Việt Nam, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã rộng đường hơn trong cuộc chạy đua đến ngôi vị số 1, song đồng thời ông cũng chông chênh hơn trong cuộc chiến chống lại “nhóm lợi ích Tàu” trong bộ máy do cặp bài trùng Hoàng Trung Hải - Nguyễn Phú Trọng cầm đầu, với sự hậu thuẫn hết mình của Bắc Kinh. Hy vọng là người đứng đầu chính phủ Việt Nam hiện nay sẽ không “sập bẫy” vì tham vọng quyền lực của mình, để rồi chưa kịp hiện thực hoá giấc mơ Tổng Bí thư thì đã trở thành con rối trong tay các ông chủ Trung Nam Hải, những kẻ vốn là “bậc thầy” thiên hạ về mưu ma chước quỷ. Nếu điều đó xẩy ra, đất nước sẽ lại đứng trước những hiểm hoạ khôn lường.
|