Trang chủ :: Tin tức - Sự kiện :: Website tiếng Việt lớn nhất Canada email: vietnamville@sympatico.ca :: Bản sắc Việt :: Văn hóa - Giải trí :: Khoa học kỹ thuật :: Góc thư giãn :: Web links :: Vietnam News in English :: Tài Chánh, Đầu Tư, Bảo Hiểm, Kinh Doanh, Phong Trào Thịnh Vượng :: Trang thơ- Hội Thi Nhân VN Quốc Tế - IAVP :: Liên hệ
     Các chuyên mục 

Tin tức - Sự kiện
» Tin quốc tế
» Tin Việt Nam
» Cộng đồng VN hải ngoại
» Cộng đồng VN tại Canada
» Khu phố VN Montréal
» Kinh tế Tài chánh
» Y Khoa, Sinh lý, Dinh Dưỡng
» Canh nông
» Thể thao - Võ thuật
» Rao vặt - Việc làm

Website tiếng Việt lớn nhất Canada email: vietnamville@sympatico.ca
» Cần mời nhiều thương gia VN từ khắp hoàn cầu để phát triễn khu phố VN Montréal

Bản sắc Việt
» Lịch sử - Văn hóa
» Kết bạn, tìm người
» Phụ Nữ, Thẩm Mỹ, Gia Chánh
» Cải thiện dân tộc
» Phong trào Thịnh Vượng, Kinh Doanh
» Du Lịch, Thắng Cảnh
» Du học, Di trú Canada,USA...
» Cứu trợ nhân đạo
» Gỡ rối tơ lòng
» Chat

Văn hóa - Giải trí
» Thơ & Ngâm Thơ
» Nhạc
» Truyện ngắn
» Học Anh Văn phương pháp mới Tân Văn
» TV VN và thế giới
» Tự học khiêu vũ bằng video
» Giáo dục

Khoa học kỹ thuật
» Website VN trên thế giói

Góc thư giãn
» Chuyện vui
» Chuyện lạ bốn phương
» Tử vi - Huyền Bí

Web links

Vietnam News in English
» Tự điển Dictionary
» OREC- Tố Chức Các Quốc Gia Xuất Cảng Gạo

Tài Chánh, Đầu Tư, Bảo Hiểm, Kinh Doanh, Phong Trào Thịnh Vượng

Trang thơ- Hội Thi Nhân VN Quốc Tế - IAVP



     Xem bài theo ngày 
Tháng Ba 2024
T2T3T4T5T6T7CN
        1 2 3
4 5 6 7 8 9 10
11 12 13 14 15 16 17
18 19 20 21 22 23 24
25 26 27 28 29 30 31
   

     Thống kê website 
 Trực tuyến: 8
 Lượt truy cập: 24720889

 
Website tiếng Việt lớn nhất Canada email: vietnamville@sympatico.ca 29.03.2024 01:34
Toàn dân đứng lên cứu quốc, VC đang tàn phá quê hương!
30.05.2015 13:49

  Luật… bá đạo.
  

Hôm rồi, khi vào mạng VN express, một trang thuộc biên chế của nhà nước Việt cộng, tôi đọc thấy một số bản tin trong mục pháp luật như sau:


1.     Ghen tức vì người "trong mộng" chuẩn bị lấy chồng, Tuấn Anh cầm dao đến nhà đoạt mạng cô gái rồi bỏ trốn. Ngày 17/5, Công an tỉnh Nam Định đã khởi tố,tạm giam Phạm Tuấn Anh, 23 tuổi, để điều tra về hành vi giết người. Tuấn Anh có cảm tình với Thi nhưng bị cô gái từ chối, Đêm 15/5, Anh đâm Thi nhiều nhát rồi bỏ trốn, Thi tử vong. 

2.     “Sát hại bạn gái vì bị từ chối yêu. Bị nói lời chia tay, Long vác dao đến nhà sát hại bạn gái. Công an huyện An Lão (Hải Phòng) đang điều tra vụ sát hại bạn gái ở xã An Tiến. Kẻ gây án là Nguyễn Văn Long ,18 tuổi.( 5/5/15)

3.     Trước đó 6/4 có bản tin hãi hơn: ”Nghịch tử hại bố trong đêm. Sau chầu nhậu, Mạnh về nhà hỗn hào với bố, cầm chày đánh và khống chế, ép bố viết giấy chuyển nhượng nhà đất khiến đấng sinh thành tử vong”.

Đọc sách báo, tôi th ấy những ngày sống dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, không phải là không có kẻ thất tình, không phải là không có kẻ bất hiếu. Nhưng cung cách hành động theo kiểu côn đồ, vô giáo dục này hầu như không thấy có ở trên các trang báo tại miền nam trước ngăy 30-4-1975. Nếu có thì cũng là một con số qúa nhỏ không làm cho người người kinh hãi, khủng hoảng. Hoặc không thấy là bởi vì, ở đó có một nền giáo dục đặt nền tảng trên khuôn mẫu đạo đức, luân lý của xã hội và tôn giáo. Ở đó, trẻ đến trường được học về Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín Trung, được học về lòng bao dung, tôn trọng lẫn nhau. Được học yêu thương trong nghĩa đồng bào, bảo vệ tổ quốc và giống nòi. Không một trường học, lớp nào mà không có khẩu hiệu “ Tiên học lễ hậu học văn” hay “Ngày nay học tập ngày mai giúp đời”.

Nhưng sau khi cướp được chính quyền tại miền nam vào 30-4-1975 và trước đó ở ngoài bắc vào sau 2-9-1945, Cộng sản đã triệt tiêu nền giáo dục nhân bản, đạo đức và luân lý của xã hội, rồi thay thế vào đó là nền văn hóa vô gia đình, vô tôn giáo, rập khuôn theo kiểu “đạo đức” Hồ chí Minh, một thứ đạo đức vô luân giết vợ đợ con. Một thứ “đạo đức” phải “ căm thù và đoạn tuyệt với bố mẹ” phải thoát ly cuộc sống của gia đình. Một thứ đạo đức vô tổ quốc, bán rẻ giang sơn và nòi giống cho kẻ thù phương bắc vì quyền lợi của đảng phái. Kết qủa, sau 40 năm áp đặt nền giáo dục vô đạo này cho hai thế hệ, loại “ hỏi ý” côn đồ như những bản tin trên đã xuất hiện nhan nhản trên các loại báo chí, truyền thông từ tỉnh, thành đến trung ương của nhà nước Việt cộng. Sự xuất hiện này xem ra đã làm cho đời sống của người dân bất an, nhưng có lẽ lại là tín hiệu reo vui của nhà nước và băng đảng Việt cộng.? 

Thứ nhất, nó báo cho nhà nước biết việc áp bức người dân học tập và làm theo gương “đạo đức” HCM đã nở hoa. Vì các loại tội phạm và tệ nạn đã tràn lan và đang tàn phá xã hội. Thứ hai: Nó ngầm thông báo đến người dân là phải tiếp tục đáp ứng những yêu cầu, hỏi ý còn bá đạo hơn thế do chính nhà nước đưa ra. Muốn từ chối, chống đối là đồng nghĩa với tai họa.

Về điểm một. Hãy nhìn con số thống kê về những tệ nạn xã hội hôm nay như: thanh thiếu nữ phá thai, học sinh nam cũng như nữ, đánh đấm, lột quần áo nhau ra, đâm chém giết nhau ngay trước cổng trường. Rồi nạn đĩ điếm, hộ lý, trộm cướp lan tràn khắp phố phường, khắp mọi cơ quan, lan đến đường quê. Hay những loại tội đại ác, đại nghịch giết cha mẹ, ông, bà, chú bác… thì thấy thành qủa của cái lối giáo dục đào tạo theo gương “đạo đức” của HCM ra sao. Đến nay, mới có khoảng 5 đến 7% dân số đi theo cái lối giáo dục này, nó đã gây tác động vào xã hội, đã tạo ra các tệ nạn kinh hoảng đến như thế. Nếu chẳng may, có khoảng từ 10- 15% dân số trung thành với “đạo đức” HCM, không biết gian trá và tội ác sẽ tàn phá xã hội ta ra sao? Có nhiều phân tích cho thấy rằng, cộng sản chỉ có thể tồn tại trong một xã hội vô văn hóa, nhưng đầy gian dối do chính chúng tạo ra để “ người ta phải nói dối nhau mà sống” (TQT). CS tuyệt đối không thể tồn tại trong một xã hội có đủ văn hóa nhân bản, luân lý và đạo đức. Đó là lý do tại sao, CSVN ngày đêm tuyên truyền và áp đặt cái lối giáo dục bá đạo, theo gương Hồ chí Minh vào mọi tầng lớp dân chúng. 

Về điểm hai: Nhìn chung, cả ba bản tin trên đều có một chủ đích: Kẻ thủ ác, đưa ra những đòi hỏi, những yêu cầu hay là hỏi ý mang tính cưỡng đoạt, khống chế đối tác. Kết quả, vì không nhận được câu trả lời đáp ứng, thuận tình theo ý muốn, chúng liền tặng cho đối tác mà trước đó năm bảy giây, một phút có thể còn được coi là người chúng thương yêu, qúy trọng nhất, bỗng trở thành nạn nhân, lãnh trọn những nhát dao “đạo đức” Hồ chí Minh, mất mạng. Điều này thật ra không lạ. Bởi vì, chính bản thân Hồ chí Minh cũng đã từng đưa ra những yêu cầu bá đạo, đầy tính cưỡng đoạt, khống chế tồi tệ như thế. Rồi sau khi được thỏa mãn, HCM còn bất nhân, bất nghĩa lên án những đối tác đã bị cưỡng đoạt tài sản, hay tình cảm kia như là những tội phạm ghê gớm để tặng cho họ những con dao, nhát búa. Nạn nhân thời mất mạng sống, phần gia đình của họ thì dở sống dở chết. Trong số có hai trường hợp điển hình. Đó là trường hợp của bà Nguyễn thị Năm và cô Nông thị Xuân! 

Thực tế, nếu đem trường hợp của Hồ chí Minh ra so sánh với trường hợp của Nguyễn đức Nghĩa, ( tử từ vì tội giết người tình với hành vi côn đồ) hay bất cứ một tử tù nào phạm cùng một loại tội tương tự, thì hành động của Hồ chí Minh còn man rợ, tàn độc, đáng nguyền rủa hơn gấp nhiều lần. Bởi lẽ, các tội phạm có thể thủ ác trong nhất thời, mất lý trí. Y còn sợ tội nên chạy trốn. Kế đến, đối tác của y đã trưởng thành, có tự do giao du và cũng chưa có con với tội phạm. Trong khi đó, Xuân còn ở tuổi vị thành niên, không được tự do chọn lựa, hẳn nhiên là đã bị bắt, bị cưỡng hiếp trong một thời gian dài, đã có con với Hồ, nhưng vẫn bị HCM tặng cho một cái búa và quăng xác của Xuân ra đường để gỉa tai nạn lưu thông. Lúc đó, nếu chẳng may có chiếc xe nào chạy qua, dù có gây ra tai nạn hay không thì cũng bị buộc vào cái tội gây tai nạn chết người và lĩnh án thay cho HCM. Phần y ngồi cười! Nhưng trời cao có mắt, đã chẳng có một chiếc xe ma nào chạy trên quãng đường đó để gánh tội cho HCM. Nếu xét trên dấu tích và căn bản gây tội ác. Hồ chí Minh, bá đạo gấp nhiều lần những tử tội trên. Ở trường hợp giết bà Nguyễn thị Năm cũng thế, Y đã quyết tâm, viết ra một bản cáo trạng vu khống cho bà phạm nhiều tội ác để giết bà và theo đó mà giết những người khác. Rõ ràng y có một tâm địa cực độc ác thuộc loại không thể nào có thể cải tạo được. Kết qủa, theo Luật của kẻ bá đạo, HCM đã không bị đưa ra pháp trường, còn được bầy đoàn đảng cộng sản ca tụng và thi đua, quyết tâm học tập theo gương “đạo đức” của “bác”. Hãi chưa!

Trở lại việc hỏi ý kiến, và sự trả lời. Tôi cho rằng, bắt nguồn từ việc tìm kiếm những điều hay, điều tốt đẹp, điều khôn ngoan, điều bổ túc mà người đi hỏi không có, hay không đủ thì ai cũng có thể làm. Làm trong sự tôn trọng đối tác, chấp nhận nguyên tăc bình đẳng, tự do của đối tác. Với tập thể, chuyện hỏi ý dần biến thành một nguyên tắc dân chủ, là đi tìm lấy quyết định chung tốt nhất cho một vấn đề đã bàn thảo. Rộng rãi hơn, biến thành một cuộc trưng cầu dân ý về một quyết định trọng đại cho đất nước, hay một cuộc bầu cử trên toàn diện lãnh thổ…. Tiếc rằng phương cách, hay quy lệ hỏi ý kiến này không hề được tôn trọng trong chế độ cộng sản, nơi mà đảng cộng sản đã tự viết ra mệnh lệnh “đảng cộng sản…là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội” (điều 4). Điều 4 này, tự nó trở thành căn nguyên, đầu mối cho mọi loại tội ác phát sinh. Từ sự cưỡng đoạt vô đạo lý này, CS đã tự cho mình là kẻ lãnh đạo tuyệt đối trên tất cả mọi sự kiện, kể cả việc đứng trên luật pháp và dân tộc. Nó hủy bỏ công quyền và quyền bình đẳng của con người. Từ đó, những việc CS gọi là hỏi ý kiến, nó chỉ là một trò hề, mang tính chất thông báo phô trương.Trong thực tế, nó là sự cưỡng đoạt, đòi buộc mọi đối tác phải tuyệt đối thi hành những điều mà CS đã viết ra trong bản dự thảo. Điển hình:

a.     Dự thảo gọi là hiến pháp 2013.

Có lẽ độc gỉa chưa quên câu chuyện nhà nước Việt cộng “ kêu gọi” nhân dân đóng góp ý kiến về việc sửa đổi hiến pháp vào năm 2013? Kết quả, một nhóm có 72 người, được mô tả là bao gồm thành phần trí thức, nhân sỹ, các cựu đảng viên, cựu viên chức cộng sản, cựu “ trí thức” ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, cùng hồ hởi ký tên viết kiến nghị và giao cho một ủy ban do một cựu viên chức nhà nước, nghe nói là đồng chí cựu bộ trưởng tư pháp VC đứng đầu phái đoàn đem đến tận nhà… quốc hội để trình bản kiến nghị này. Chuyện buồn cười để đời là, ngay khi Việt cộng chưa hề nhắc gì đến bản góp ý kiến ấy, mới chỉ nghe Nguyễn phú Trọng nói xa xa là “ bỏ điều 4 hp là tự sát”. Nghe thế, viên trưởng phái đoàn tự nhiên bị ướt quần, vội vàng xin rút tên ra khỏi cái danh sách những ngươì ký tên gởi kiến nghị! Đến đây, ai cũng biết, nó là một trò hề được đạo diễn từ cả hai phía. Phía “kêu gọi” đóng góp ý kiến và phía “ quyết tâm làm trò” gởi kiến nghị! 

Tuy nhiên, cũng trong thời gian đó, dù biết rất rõ trò hề của nhà nưóc Việt cộng trong việc họ kêu gọi công dân đóng góp ý kiến về việc sửa đổi HP. Hội Đồng GMVN trong tinh thần nhân bản, vẫn gởi đi một Lá Thư góp ý. Phải thành thực mà nói rằng, Lá Thư góp Ý của HĐGMVN như một làn Gío Mới, một chuyển bến tốt lành, không phải cho riêng ai, mà cho tất cả mọi người Việt Nam. Nội dung Lá Thư có khả năng làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của xã hội và mở ra một hướng đi chung cho mọi người cùng bước tới trong tin yêu, cùng chia xẻ với nhau mọi thao thức trong tự tình dân tộc và cùng xây dựng một niềm tin mới cho đất nước. Lá Thư góp ý này đã nói lên tâm huyết của những người Việt Nam thiết tha đến tương lai của đất nước và hạnh phúc của dân tộc. Những điểm chính được ghi nhận như: 

Về hình thức, Lá Thư đề gửi cho ” ủy ban dự thảo sửa đổi Hiến Pháp năm 1992” là một ủy ban đặc biệt nghiên cứu về tiến trình sửa đổi HP 2013, nhưng nó không gò bó, không mang một hình thức trình diễn, không có hàng chữ dài vô cảm mang nhãn hiệu “ CHXHCNVN” đi kèm với khẩu hiệu rêu rao của nó ở trên phần đầu trang. Trái lại, phong cách Lá Thư ngắn gọn, trực diện, nhân văn, trí tuệ. Viết những điều cần viết. Nói những diều cần nói. Tuy là ngắn, nhưng chứa đựng hầu như tất cả tâm nguyện, khát vọng, không phải chỉ của người viết, hay của hơn tám triệu thành viên trong tôn giáo mà họ là đại diện, nhưng có thể là của tất cả mọi ngưòi, không trừ ai. Bởi vì, suy cho cùng, xét cho tận, tất cả mọi người đều muốn nói lên một tiếng nói chung, quang minh chính trực là: Chẳng còn một ai thiết tha quan tâm đến cái hàng chữ quảng cáo vô nghĩa CHXHCHVN nữa. Nên quẳng nó đi thì hơn. Kết qủa, khi không có hàng chữ đó, mọi người thấy thoải mái, riêng Lá Thư thì thêm nét đẹp trong sáng, đáng trân trọng hơn.

Về nội dung. Lá Thư mang những lời giảng giải ý nghĩa đích thực của những ngôn từ, lý lẽ trong cuộc sống nhân bản, mà không ai có thể phủ nhận, hay có thể tước đoạt được. Trái lại, những quyền thuộc về con người, làm nên phẩm gía con người như sự tự do, chính trị, đoàn thể, tôn giáo, ngôn luận, tư tưởng là bất khả xâm phạm. Theo đó, không ai có đặc quyền chính trị, cũng chẳng ai có quyền từ khước, tước đoạt quyền làm ngưòi của con người mà xã hội tiến bộ đã công nhận. Kế đến, phải trả quân đội, các lực lượng võ trang, công an, an ninh, tình báo về với chức năng của họ. Hai tổ chức này không thể thuộc một lực lượng chính trị nào, nhưng là của toàn dân với nhiệm vụ giữ an ninh, bảo vệ cương vực và lãnh thổ. Dĩ nhiên những điều tâm huyết, dù có khả năng làm thay đổi cả bộ mặt và cơ chế của đất nước như thế, cộng sản sẽ không bao giờ biết lắng nghe. Họ không nghe vì đã có điều số 4 và “ dạo đức” HCM dẫn đường!

b.     Dự thảo 4, luật tín ngưỡng, tôn giáo.

Mới đây, HDGMVN, và các tôn giáo bạn lại nhận được một bản hỏi ý kiến khác từ nhà nước Việt cộng gởi đến. Vừa đọc qua cái tên ” Dự thảo 4- Luật Tín Ngưỡng, Tôn Giáo” ký ngày 10-4 là rớt mồ hôi hột. Trước tiên, không biết gởi đi là ngày nào, nhưng phải gởi trả lời trước ngày 05-5-2015. Kế đến, Tôn Giáo nào thì cũng đã có luật lệ riêng cho người theo tôn giáo ây giữ gìn. Nghĩa là, luật lệ về tôn giáo thì do các chức sắc có thẩm quyền trong tôn giáo đưa ra, quy định cho phù hợp với đời sống tìn ngưỡng và sinh hoạt của tôn giáo trong xã hội cho các tín đồ, bổn đạo của họ đi theo. Nay Việt cộng, những Kẻ Vô Đạo, vô thần, chuyên nghề đập phá đền chùa, tôn miếu, cướp của, cướp tài sản của nhà thờ lại đứng ra làm luật cho người Có Đạo thì họ sẽ làm ra những thứ luật lệ gì? Có phải chăng là để cấm cách, để quy hoạch và đáp ứng cho nhu cầu vô thần, vô đạo của CS? 

Đặt ra câu hỏi vậy thôi, chứ thực ra chẳng cần tìm hiểu làm gì. Bởi lẽ, chỉ cần đọc đến cái thời hạn gởi trả lời (5/5/15) và kèm theo câu rất ấu trĩ, nếu như không muốn nói là không có lễ giáo, văn hóa: “ hết thời hạn trên nếu không nhận được văn bản góp ý của qúy vị, xin được hiểu là đã đồng ý với dự thảo” là biết cái luật lệ ấy “ gía trị” như thế nào. Theo đó, chả nên để mất thờ giờ, cứ vò và ném cả thư ngỏ cũng như cái bản dự thảo kia vào đống…. rác, mọi người đều đoán biết trong cái bản dự thảo ấy đã viết ra những gì, và với những mục đích gì?” Chắc chắn nó không đi ra ngoài những điểm sau:

1.     Cấm cản, kiểm soát. Việt cộng sẽ đặt ra nhiều cái bẫy, nhiều hình thức để cấm cản và kiểm soát những sinh hoạt của các tôn giáo.

2.     Áp đặt hiệu ứng vô thần vào tôn giáo. Để phá hoại đời sống linh thánh của các tôn giáo, Việt cộng sẽ tìm cách kiểm soát và áp đặt giáo án thuộc hệ vô tôn giáo, vô thần thánh vào trong việc đào tạo các chức sắc của tôn giáo.

3.     Cài cắm, gài người vào trong các tôn giáo với mưu đồ phá họai niềm tin và đời sống linh thiêng, hợp nhất của các tôn giáo. Để từ đó Việt cộng sẽ cơ cấu những kẻ vì dảng vì lợi danh để phá hoại đời sống của người dân như Phạm văn Bồng tức Thích trí Quang. Làm dâm ô, bại họai cửa Phật, hay nhà thờ như Thích nhuận Tiến (Đồng Nai), Thích thông Anh,( Khánh Hoà) như Phan khắc Từ ( họ đạo Vườn Soài) Rồi từ những kẻ bất giáo này, CS sẽ dồn ép tôn giáo, làm ô uế cửa phật, nơi tôn nghiêm, phỉ báng tôn giáo, phỉ báng thần thánh bằng cách đưa cái đầu lâu của HCM vào chùa, đền miếu, ngồi ngang hàng với Thần Phật.

4.     Và sau cùng, cướp đoạt tài sản của nhà thờ, của các chùa chiền theo diện quy hoạch để lấy tiền chia nhau hành lạc.

Ngoài những mục đích này ra, có thể còn có những chủ trương mờ ám khác nữa. Nhưng tuyệt đối không có một điểm đứng đắn nào, tử tế nào, khả dĩ được gọi là tốt đẹp hay bảo đảm quyền tự do tôn giáo của người dân sẽ được viết ra trong cái bản dự thảo này. Đã tệ hại như thế, “dự thảo 4, luật về tín ngưỡng, tôn giáo” là một thứ luật hoàn toàn khác với các luật lệ khi được áp dụng. Khác vì nó chỉ chế tài phía các tôn giáo, là đối tác buộc phải thi hành luật. Nó không bao giờ chế tài phía làm ra luật.

Ai cũng biết, luật lệ đều phải áp dụng cho mọi người. Thi dụ, luật hình sự, dân sự. Luật về gian dâm, trộm cướp, phản quốc thì từ Hồ chí Minh, các viên chức, hoặc thường phạm đều có thể vi phạm và đều bị chế tài. Riêng luật về tôn giáo thì chỉ có những “ tội phạm” là người trực thuộc trong các tôn giao mà thôi. Riêng bộ phận của phía người làm luật ( phía nhà nước) thì sẽ không bao giớ có thể bị kết tội vi phạm vào luật tôn giáo. Bởi lẻ, toàn là những kẻ vô đạo thì làm sao có thể vi phạm luật tín ngưỡng và tôn giáo được? Ấy là chưa kể đến trường hợp, chỉ một giới chức nhỏ nhoi tại địa phương như phường khóm thôn, cũng có quyền giải thích về những điều khoản ghi trong bản dự thảo này tùy theo sinh hoạt trong khu xóm của mình! Như thế, nó khác gì cái thòng lọng buộc vào cổ các tôn giáo, cộng sản muốn xiết chặt lại lúc nào tùy thích. Nếu địa phương muốn được dễ thở thì lại phải Xin và dĩ nhiên là phải chi tiền để được Cho!

Tóm lại, không một người nào mà không nhăn mặt, khó chịu, bực mình nếu như không muốn nói là muốn nổi giận, phẫn uất vì những hành động côn đồ của những tên sát thủ trong những bản tin nhỏ tôi trích dẫn ở trên. Tuy nhiên, theo tôi, những bản tin này chỉ như một cái gai qúa nhỏ bé, lỡ đâm trúng da thịt chúng ta mà thôi. Nó thực sự không đáng để đem ra so sánh với những đòi hỏi cưỡng đoạt côn đồ của HCM với Nông thị Xuân, hoặc những luật lệ bá đạo của chúng với dân ta. Sự cưỡng đoạt khống chế này không phải chỉ có trong thời cải cách ruộng đất, thời chiến, nhưng còn là đòi hỏi cưỡng đoạt trong mọi giây, mọi phút trong đời của chúng ta hôm nay nữa. Đó là những đòi hỏi lộng quyền, bá đạo, côn đồ gấp trăm lần những đòi hỏỉ mang tính cá nhân trong những bản tin như cái gai nhỏ ở trên. Nó là một con dao cực bén đã thọc vào cổ, vào trái tim, vào buồng phổi của tất cả mọi ngườì. Hoặc gỉa, nó là cái búa tạ đã đập vào đầu vào cổ toàn dân tộc Việt Nam ta. Đó là cái điều số 4 ghi trong bản văn gọi là HP tự biên tự diễn của nhà nước Việt cộng. Từ khởi điểm cưỡng đoạt bá đạo này, người dân Việt Nam đã mất tất cả. Mất từ quyền sống đến công quyền. 

Thật vậy. Nếu không có cái điều cưỡng đoạt này, không có gương “đạo đức” HCM, nền luân lý đạo hạnh và văn hóa của dân tộc ta không thể bị phá sản, sẽ không có nhiều những loại tội đại ác côn đồ như trên xảy ra. Chưa chắc gì những thanh niên trên xa đà vào tội ác để bị kết án. Sẽ không có nhiều những tệ nạn trộm cướp, đĩ điếm, ma tuý, đâm chém nhau như hôm nay. Nếu không có “đạo đức” HCM, tài sản của nhà thờ, của chùa chiên không bị vi phạm, tôn giáo không thể bị phỉ báng vì Kẻ Vô đạo làm luật cho Người Có Đạo. Nếu không có điều cưởng đoạt số 4, tập đoàn Cs không thể bám vào cái đầu lâu của HCM để từ đó thêu dệt, vẽ vời ra, và thay nhau đánh bóng tội ác để tiếp tục trấn lột máu xương của nhân dân và phục vụ cho mưu đồ bành trướng Bắc Kinh. Nếu không có cái điều cưỡng đoạt số 4 này, đất đai của ngưòi dân không thể bị quy hoạch tùy tiện, đất nước không có những dân oan. Không có cái điều 4 này, những người hy sinh bảo vệ quê hương sẽ có một vị trí sứng đáng trong lòng dân tộc. Không phải hẩm hiu, bia tàn, nhang lạnh và nằm dưói chân những nghĩa trang, những ngôi mộ hoành tráng mang tên “ Liệt Sỹ Trung Quốc” ngay trên đất nước mình. Không có điều số 4 này, Việt Nam đã không bị mất biển đảo, không thể bị bất cứ kẻ nào vẽ lại đường biên giới. Dân ta sẽ không gặp đại họa, không bị bất hạnh như hôm nay.

Như thế, điều số 4 này có phải là con dao đã thọc sâu vào trong tim vào buồng phổi, vào lá gan của từng người, hay như cái búa đã đập vào đầu, vào cổ toàn thể dân ta hay không?
Điều số 4 này có phải là một thứ luật lệ của kẻ bá đạo, đang từng giờ, từng phút giết chết cuộc sống của cả dân tộc ta, hay nó phục vụ cho Việt Nam ta đây? 

Hơn lúc nào hết, chúng ta nên nhớ rằng, Nhân quyền, công quyền của ta đã mất, ta đã như một kẻ nô lệ. Việc ta còn sống hay chết. Việc ta có bị tập đoàn cộng sản phanh thây, giam cầm, hay tôn giáo, tín ngưỡng của ta có có bị phỉ báng hay không, không phải là vấn đề để CS quan tâm. Với CS, dân ta đã bị coi là nô lệ, thì tên nô lệ ấy mang tên Việt Nam hay Trung quốc cũng chẳng có gì khác biệt. Có chăng là khi đất đai biển đảo và các công trình kinh tế của ta sau khi đã lọt vào tay Trung cộng thì quan cán CS được hưởng hàm thái thú, còn ta thêm một cái tròng mới vào cổ mà thôi.

Hỡi thanh niên, học sinh Việt Nam. Hãy tránh xa những trò bá đạo của HCM, đừng bao giờ dại dột theo gương y để tự gây họa cho mình và cho xã hội.

Hỡi người dân nô lệ, chúng ta chỉ có một con đường duy nhất để đi. Hãy cùng nhau đứng dậy, đập tan xích xiềng, xé nát tất cả những luật lệ bá đạo của chúng đi. Chúng ta và con cháu chúng ta phải lấy lại quyền làm người. Lấy lại Tự Do, Công Lý. Lấy lại quyền sống của một chủng tộc bất khuất trong dòng máu Độc Lập Việt Nam mà Tạo Hóa đã trao cho chúng ta.

Bảo Giang 
5-2015

Cây Búa, Con Người và Con Bò

Da Màu

Đinh Từ Thức

28-05-2015

H1Theo tin BBC ngày 21 tháng 05, 2015, Thứ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ Antony Blinken nói tại thành phố Hồ Chí Minh rằng Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama ‘rất mong’ đón Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Phát biểu tại Trung tâm Hoa Kỳ, Lãnh sự quán Hiệp Chủng Quốc, TP HCM, hôm 19/5 trong khuôn khổ chuyến thăm hai ngày tới Việt Nam, ông Blinken nói:

“Tổng thống Obama rất mong được đón tiếp Tổng bí thư [Nguyễn Phú Trọng] ở Washington. Đây là chuyến đi lịch sử. Đó là chuyến thăm đầu tiên của một Tổng bí thư tới Washington và Hoa Kỳ. Tôi nghĩ nó sẽ gửi đi thông điệp mạnh mẽ cho thế giới rằng các cựu thù, vốn đối đầu trong cuộc chiến khó khăn và gây biết bao đau khổ, có thể trở thành bạn.”

Chuyến đi của ông Nguyễn Phú Trọng, khi được thực hiện, đúng là chuyến đi lịch sử, vì từ khi lập quốc, Hoa Kỳ đã từng đón tiếp nhiều vua chúa, quốc trưởng, tổng thống, thủ tướng, nhưng chưa từng đón tiếp một Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản. Hơn thế nữa, ngày 24 tháng 8, 1954, Quốc Hội Liên Bang Hoa Kỳ còn thông qua đạo luật coi hoạt động cộng sản là bất hợp pháp (Communist Control Act). Đạo luật này nói rõ, Đảng Cộng Sản, tuy hình thức là một đảng chính trị, nhưng thực chất là một tổ chức hoạt động theo lệnh ngoại bang, nhằm mục đích cướp chính quyền bằng bạo lực, để thiết lập chế độ độc tài.

Chính vì luật lệ chống cộng của Mỹ, vào năm 1959, Tổng Bí Thư Cộng Đảng Liên Xô Nikita Khrushchev đã phải vận động khó khăn mới được Tổng Thống Eisenhower đồng ý đón tiếp. Tuy nhiên, vào năm 1958, khi Nikolai Bulganin bị mất chức Thủ Tướng, Khrushchev kiêm luân chức vụ này, thành ra, ông tới Mỹ với tư cách đứng đầu Chính Phủ Liên Xô, không với tư cách Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản. Người tương nhiệm đón ông, Tổng Thống Eisenhower, với tư cách đứng đầu Chính Phủ Hoa Kỳ, không với tư cách người đứng đầu Đảng Cộng Hoà. Điều này không gây trở ngại cho nghi lễ ngoại giao: Ngày 15 tháng 9, 1959, Mỹ đã đón tiếp Khrushchev bằng nghi lễ dành cho một quốc trưởng, với 21 phát đại bác (đúng ra, hàng thủ tướng chỉ được 19 phát – nhưng Khrushchev muốn 21, Mỹ cũng chiều), và quốc kỳ Liên Xô được trưng bầy cùng với quốc kỳ Mỹ.

Cũng vậy, vào cuối tháng Một đầu tháng Hai 1979, Đặng Tiểu Bình (Deng Xiaoping) tới thăm Mỹ, tuy là nhân vật quyền thế nhất Trung Quốc thời bấy giờ, ông ta không tới với tư cách Tổng Bí Thư. Đặng Tiểu Bình đã tới Mỹ bằng chức vụ chính thức là Phó Thủ Tướng Chính Phủ (Vice Premier), một địa vị cũ ông từng đảm nhiệm từ năm 1952, thời còn Thủ Tướng Chu Ân Lai. (Trong một cuộc đón tiếp, Tổng Thống Carter đã nói nhầm “Vice Premier” thành “Vice Minister”, rồi cố chữa lại).

Khi hai chức Tổng Bí Thư và Chủ Tịch Nước Trung Quốc còn riêng rẽ, vào mùa Hè 1985, Lí Tiên Niệm (Li Xiannian) đã tới Mỹ với tư cách Chủ Tịch Trung Quốc, được Tổng Thống Reagan đón tiếp, không có vấn đề gì, vì tuy thực tế họ Lí ít quyền hơn lãnh tụ Đặng Tiểu Bình và Tổng Bí Thư Hồ Diệu Bang (Hu Yaobang), nhưng trên danh nghĩa, ông đại điện cho cả nước. Từ khi Tổng Bí Thư Đảng kiêm cả chức Chủ Tịch Nước, ông Hồ Cẩm Đào (Hu Jintao) đã tới Mỹ thời Tổng Thống George W. Bush (2006), và Tổng Thống Obama (2009) với tư cách Chủ Tịch Nước, không với tư cách Tổng Bí Thư.

Về phần Việt Nam, các ông Phan Văn Khải đến Mỹ vào tháng Sáu 2005, và Nguyễn Tấn Dũng vào tháng Sáu 2008, đều với tư cách Thủ Tướng Chính Phủ. Ông Nguyễn Minh Triết thăm Mỹ tháng Sáu 2007 với tư cách Chủ Tịch Nước. Tóm lại, Mỹ chưa từng tiếp đón nhân vật nào tới thăm với danh nghĩa Tổng Bí Thư Đảng Động Sản, dù từ Liên Xô, Tầu, hay Việt Nam.

*

Nghi lễ nào ỡ Mỹ sẽ dành cho Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, và ai sẽ đón tiếp ông?

Bản tin BBC trích lời Thứ Trưởng Ngoại Giao Blinken nói: “Tổng thống Obama rất mong được đón tiếp Tổng bí thư [Nguyễn Phú Trọng] ở Washington”. Nhưng đón với tư cách gì? Không thể dành nghi lễ đón tiếp quốc trưởng hay thủ tướng cho ông Trọng, vì ông Trọng không đảm nhiệm các chức vụ này. Cũng không thể đón tiếp ông Trọng với danh nghĩa Tổng Bí Thư, vì ông Obama không phải là Tổng Bí Thư đảng Dân Chủ, và dù ông đang làm chủ Nhà Trắng, nhưng Quốc Hội trong tay đảng Cộng Hoà. Trừ khi ông Obama muốn đón ông Trọng – cả hai người với tư cách riêng — ở nhà riêng của ông ở Chicago, hay tại quê ông ở Hawaii, thì được.

Ngoài sự không tương xứng về chức vụ giữa khách và chủ, còn có rắc rối về cờ. Trong nghi lễ đón quốc khách, nước chủ nhà trưng quốc kỳ của mình cùng với quốc kỳ của khách. Cờ đỏ sao vàng khởi đầu là cờ của Việt Minh, nhưng sau đã biến thành quốc kỳ của Việt Nam bây giờ, trong khi Đảng Cộng Sản có đảng kỳ riêng là hình búa liềm mầu vàng trên nền đỏ. Mỹ trưng cờ đỏ sao vàng đón các ông Khải, Triết, Dũng là điều hợp lý, vì các ông này đứng đầu Nước, hay đầu Chính Phủ của Nước Việt Nam. Với ông Trọng, đúng ra phải trưng cờ búa liềm (giống lá cờ ông cầm trong hình), là đảng kỳ của Đảng do ông làm Tổng Bí Thư. Nếu trưng cờ đỏ sao vàng đón ông Trọng, Mỹ sẽ phạm sai lầm: Một là đánh đồng địa vị Tổng Bí Thư cùng với những người có địa vị thấp hơn như Chủ Tịch Nước và Thủ Tướng, hai là phủ nhận biểu tượng của Đảng Cộng Sản qua hình ảnh búa liềm.

Như mọi người đã biết, cái liềm là biểu tượng của nghề nông, rất phù hợp cho nghề nghiệp của đa số dân Việt vào đầu thế kỷ 20. Cây búa là biểu tượng cho công nhân công nghiệp. Nhưng khoảng giữa thế kỷ 20, công nghiệp tại Việt Nam không đáng kể. Do đó, cây búa trên đảng kỳ Cộng Sản Việt Nam có một vai trò quan trọng hơn nhiều. Đó là võ khi chủ yếu đề hoàn thành cuộc “cách mạng thần thánh”.

Trên Facebook của Nguyễn Tuấn vào đầu tháng Năm 2015, có đăng một tấm hình do Nguyễn Lân Thắng chụp ở Bảo tàng Quân đội Việt Nam, với ghi chú nguyên văn như sau:

Cây búa dưới đây được chụp ở Bảo tàng Quân đội Việt Nam (1). Phía dưới kỉ vật có ghi như sau:

“BÚA. Đồng chí Nguyễn Văn Thắng, huyện đội phó huyện Mỏ Cày (Bến Tre) dùng bổ chết 10 tên ác ôn trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước”. Ngoài ra, còn có dòng chữ tiếng Anh:

“HAMMER. WITH THIS, CAMARADE NGUYEN VAN THANG, DEPUTY CHIEF OF MO CAY MILITARY DISTRIS, BEN TRE PROVINCE, KILLED TO DEATTS A TOTAL OF 10 LOCAL TYRANTS.” (Chú ý phiên bản tiếng Anh sai văn phạm và ngữ vựng rất nhiều, nhưng không có nói đến “Chống Mỹ cứu nước”).

H1

(1) Người chụp là Nguyễn Lân Thắng

(Nguồn: FB Nguyễn Lân Thắng)

Cây búa này là khí cụ đã đánh cho “Mỹ cút Nguỵ nhào”, đã được trình bầy trong Bảo Tàng Quân đội, và hình ảnh của nó trên Đảng kỳ. “Mừng Đảng, Mừng Xuân, Mừng Đất Nước”, Đảng trên Nước hai bậc, cờ Đảng trọng hơn cờ Nước, trưng cờ Nước đón TBT Đảng là hạ nhục Đảng, coi thường TBT. Để không phạm lỗi ngoại giao, Sở Nghi Lễ Nhà Trắng nên gọi sang Tầu, đặt làm ngay một lô Cờ Búa Liềm để đón TBT Trọng. Đảng Kỳ Việt “Made in China”. Perfect!

*

Tin RFI ngày 21 tháng 05, 2015, cho hay:

Theo hãng tin DPA, chính quyền Việt Nam hôm nay, 21/05/2015, thông báo sẽ kiểm tra các lò mổ sau khi có những lời tố giác là bò sống của Úc xuất sang Việt Nam đã bị giết bằng cách dùng búa tạ đập vào đầu.

Thông báo nói trên được ông Đàm Xuân Thành, Cục phó Thú y, Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Việt Nam, đưa ra sau khi Thủ tuớng Úc Tony Abbot cho biết là chính quyền Canberra sẽ điều tra về cáo buộc của Hiệp hội bảo vệ súc vật Úc Animals Australia.

Hôm thứ ba vừa qua, hiệp hội này cho biết đã có được một clip video bò bị đập đầu bằng búa tạ tại một lò mổ ở Việt Nam. Theo Animals Asutralia, những hình ảnh này « kinh khủng đến mức không thể phổ biến được ». Hiệp hội này kêu gọi tạm ngưng xuất khẩu bò sống của Úc sang Việt Nam, giống như đã từng làm với Indonesia năm 2011.

Báo Sydney Morning Herald đăng ảnh chụp tại một lò mổ Việt Nam, ảnh do tổ chức Animals Australia gửi lên Bộ Nông nghiệp Úc

Báo Sydney Morning Herald đăng ảnh chụp tại một lò mổ Việt Nam, ảnh do tổ chức Animals Australia gửi lên Bộ Nông nghiệp Úc

Không có hình chụp cảnh đồng chí Nguyễn Văn Thắng đã dùng cây búa được trưng bầy trong Bảo tàng Quân đội đập chết mười người như thế nào, chỉ thấy trong cảnh đập bò trên đây, cây búa giết người và giết bò giống hệt nhau. Điều này giúp chính quyền Việt Nam dễ dàng trả lời chính quyền Úc về vấn đề nhân đạo đối với bò Úc. Có thể trả lời đại khái như vầy:

Quý vị đã hoàn toàn hiểu sai lầm chúng tôi. Như quý vị đã biết qua những bằng chứng cụ thể còn được trưng bầy trong Bảo tàng Quân đội, trong cuộc chiến đấu thần thánh của chúng tôi, cây búa đã được dùng như một khí cụ để các đồng chí cán bộ của chúng tôi kết liễu đời sống của bất cứ viên chức chính quyền địa phương nào bị coi là cản trở tiến trình của cách mạng. Nói khác đi, cây búa đã được chúng tôi dùng để hoá kiếp cuộc sống của con người, khi chúng tôi thấy con người đó không thích hợp cho cách mạng. Nay, 40 năm sau cách mạng thành cộng, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng Cộng Sản quang vinh muôn năm, toàn dân đã quy về một mối, cây búa vạn năng không còn cần cho con người nữa, chúng tôi đã dùng nó cho những con bò của quý quốc. Bằng chuyển hoá tài tình này, bò của quý quốc đã được đối xử ngang hàng với người dân bốn ngàn năm văn hiến của chúng tôi. Thế mà quý quốc đã phản đối, thay vì ghi nhận thiện chí của chúng tôi, đó là sự sai lầm đáng tiếc cần sớm điều chỉnh.

*

Sau khi lãnh đạo phái đoàn Hoa Kỳ tham dự cuộc đối thoại thường niên giữa Hoa Kỳ và Việt Nam lần thứ 19 tại Hà Nội, trong cuộc họp báo tại đây ngày 11 tháng 5, Phụ Tá Ngoại Trưởng Hoa Kỳ Thomas Malinowski nói ông đã nhận thấy có tiến bộ, tuy không nhiều, về hiện tình nhân quyền tại Việt Nam. Ông kể ra một vài bằng chứng như số tù nhân lương tâm trong tù đã giảm đi, và gần đây, không có vụ kết án nào mới….

Trở về Hoa Kỳ, trong cuộc gặp gỡ cộng đồng người Mỹ gốc Việt vùng Thủ Đô Washington vào chiều 20 tháng 5, tại tư gia Bác Sĩ Nguyễn Quốc Quân, trả lời thắc mắc qua một số câu hỏi về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam hiện nay, ông Malinowski tái xác nhận ông có thấy một chút tiến bộ, tuy không có gì là vững chắc, và Việt Nam cần phải thay đổi nhiều hơn nữa, như sửa đổi bộ Luật Hình Sự, để được nhận vào TPP.

Ông Malinowski đã nói đúng. Chỉ với những bằng chứng được nêu ra trong bài này, cũng đủ để chứng minh, quả thật Hà Nội đã có tiến bộ về nhân quyền: Đi từ chỗ tuỳ tiện đập chết người bằng búa, bây giờ, họ chỉ còn tuỳ tiện đánh bể mặt người bằng ống sắt, bất cứ ai bị coi là “phản động”.

Ngày 11 tháng 05, 2015, thi hành Công luật (Public Law) 103-258 do Quốc Hội thông qua và Tổng Thống Clinton ký ban hành vào tháng Năm 1994, trong khi Lễ kỷ niệm năm thứ 21 Ngày Nhân Quyền Việt Nam (Vietnam Human Rights Day) diễn ra tại trụ sở Thượng Viện Quốc Hội Hoa Kỳ, tại Hà Nội, như một trả lời hùng hồn cho hiện trạng nhân quyền tại Việt Nam, nhà vận động nhân quyền Nguyễn Chí Tuyến (Blogger Anh Chí) đã bị côn đồ, mà dư luận nghi là theo lệnh của công an, đánh bể đầu bằng ống kim khí. Hãy tưởng tượng, vào thời nhân quyền chưa có tiến bộ tại Việt Nam, cái đầu anh có chịu nổi cây búa tạ không?

Tám hôm sau, 19 tháng 05, 2015, vào đúng ngày Việt Nam tưng bừng kỷ niệm Sinh Nhật thứ 125 của Chủ Tịch Hồ Chí Minh, và cũng tại “Thành Phố mang tên Bác”, anh Đinh Quang Tuyến đã bị đánh bể mặt, gẫy mũi, bằng ống kim khí. Tội của anh là, trước kia HCM tranh đấu dành độc lập bằng cách đặt mình dưới sự sai khiến của Tầu, trong khi ngày nay anh bảo vệ nền độc lập quốc gia bằng cách chống Tầu. Cũng may mắn như anh Tuyến Nguyễn, nhờ Hà Nội đã tiến bộ từ thời búa tạ lên thời ống sắt, mà công dân Tuyến Đinh không bị chung số phận với những con bò Úc.

*

Bây giờ, xin trở lại chuyến thăm Mỹ của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng. Vì là chuyện tương lai, chúng ta phải chờ để quan sát sự tinh tế của chính quyền Obama như thế nào, qua việc sẽ tiếp ông Trọng theo nghi lễ nào; nghi lễ dành cho một người đứng đầu nước, hay nghi lễ cho một người đứng đầu đảng cộng sản, cờ đỏ sao vàng hay cờ búa liềm…

Tuy nhiên, dù với nghi lễ nào, cũng có chuyện có thể bàn ngay từ bây giờ, đó là món quà ông Trọng sẽ tặng ông Obama. Đồ dùng hay kỷ vật bằng ngà voi, là thứ không thể tặng được nữa, vì quốc tế đã cấm. Trước nay, trong các chuyến công du, lãnh đạo Việt Nam thường có thói quen mang theo những bức hoạ khảm xà cừ hay sơn mài hình Chùa Một Cột, Vịnh Hạ Long…, những thứ này đã quá nhàm. Chuyến đi của ông Trọng có tính lịch sử, cũng nên mang theo một món quà đặc biệt, có khả năng tạo ấn tượng nơi người nhận, và gây chú ý trong dư luận nước chủ nhà.

Hãy nhìn vào lịch sử của Mỹ, để xem món quà nào do quốc khách tặng đã được chú ý nhiều.

Thời Tổng Thống đầu tiên George Washington, món quà nhận được từ nước ngoài nổi đình đám nhất là chiếc chìa khoá ngục Bastille của Pháp. Hầu Tước (Marquis) Lafayette vốn là một phụ tá của Washington trong cuộc chiến dành độc lập cho Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ. Về Pháp, đóng vai trò quan trọng trong cuộc cách mạng 1789, Lafayette được trao nhiệm vụ chỉ huy lực lượng Vệ Binh Quốc Gia, và được giữ chìa khoá Ngục Bastille (nhà tù bị dân chúng nổi dậy phá ngày 14 tháng 7, 1789, biến ngày này thành Quốc Khánh của Pháp). Tháng 3, 1790, Lafayette gửi chiếc chìa khoá Bastille tặng Tổng Thống Mỹ. George Washington rất trân trọng món quà này, ông trưng bầy nó tại phòng khánh tiết Phủ Tổng Thống ở New York. Khi thủ đô tạm đặt tại Philadelphia, ông cũng trưng bầy chiếc chìa khoá ở đây. Trước khi về hưu năm 1797, chìa khoá Bastllle được đem về tư dinh của Washington ở Mount Vernon, và vẫn còn giữ tại đó cho đến nay.

Chìa khoá ngục Bastille, nặng 1 pound, 3 ounces, do Lafayette tặng Washington

Chìa khoá ngục Bastille, nặng 1 pound, 3 ounces, do Lafayette tặng Washington

Món quà Khrushchev tặng Eisenhower trong chuyến thăm nước Mỹ vào tháng 9 năm 1959 là một vật làm giống hệt vệ tinh nhân tạo Sputnik thu nhỏ, đựng trong một cái hộp. Hai năm trước đó, ngày 4 tháng 10, 1957, Liên Xô đã qua mặt Mỹ trong lãnh vực không gian, bất ngờ phóng lên quỹ đạo quanh trái đất một vệ tinh nhân tạo nhỏ, hình trái cầu, đường kinh hơn nửa mét với 4 que antenna, nặng 184 pounds, mang tên Sputnik. So với ngày nay, vệ tinh này chỉ là một thứ đồ chơi, sống được có bốn tháng, nhưng hơn nửa thế kỷ trước, nó đã gây chấn động dư luận thế giới, khiến giới khoa học Mỹ mất ăn mất ngủ. Lúc đầu, Khrushchev đã định mở món quà đặc biệt này trước ống kính TV thế giới ngay khi tới Mỹ tại phi trường quân sự Andrews, nhưng sau nghĩ lại, đã chỉ trao quà tại Bạch Ốc.

Món quà Khrushchev tặng Eisenhower làm giống vệ tinh nhân tạo Sputnik này

Món quà Khrushchev tặng Eisenhower làm giống vệ tinh nhân tạo Sputnik này

Từ hai món quà của Lafayette và Khrushchev, có thể rút ra kết luận, món quà tặng của quốc khách cần mang tính lịch sử, và có giá trị áp đảo về tinh thần. Món quà để TBT Trọng tặng TT Obama gồm cả hai đặc tính trên, chính là cây búa của đồng chí Nguyễn Văn Thắng. Giá trị lịch sử ở chỗ chính nó là một di vật lịch sử đang được trang trọng trưng bầy trong Bảo tàng Quân đội, và hình ảnh của nó trên Đảng kỳ, và áp đảo ở chỗ người Mỹ nhìn thấy sẽ khiếp sợ. Nếu cho rằng cây búa này đã trở thành bảo vật quốc gia, không thể lấy ra khỏi viện bảo tàng để tặng nước ngoài, thì có thể làm quà bằng một cái khác giống như vậy, hay theo kích thước và trọng lượng nhỏ hơn, kiểu món quà Sputnik của Khrushchev, với lời dẫn cả tiếng Việt và tiếng Anh vẫn để y hệt lời dẫn của cây búa nguyên thủy. Điều này sẽ là cơ hội để TBT Đảng Cộng Sản VN khẳng định trước Hoa Kỳ và thế giới rằng: “Chúng tôi có thể không hoàn hảo trong việc sử dụng tiếng Anh, nhưng chúng tôi là bậc thầy trong lãnh vực sử dụng cây búa một cách tuỳ tiện, dù trên con người, hay con bò”.

Nữ giúp việc Việt Nam ở Saudi Arabia bị ngược đãi, bắt làm như nô lệ tình dục


Với rất nhiều người dân nghèo ở Việt Nam, được xuất cảng lao động là niềm mơ ước. Hiểu được tâm lý này, rất nhiều công ty môi giới lao động đã thêu dệt ra những viễn cảnh tươi đẹp hòng thu hút người lao động thấp.

Mẫu tin đăng tuyển xuất cảng lao động sang Saudi Arabia. Rất nhiều vì muốn đổi đời đã trở thành nạn nhân của các công ty này. Ảnh: Lao Động
 
Cali Today News - Rất nhiều người vì thiếu hiểu biết đã trở thành nạn nhân của các công ty này. Thay vì được đối xử như một người lao động bình thường, những lao động người Việt bị người chủ thuê mướn coi như nô lệ, phải làm việc đến kiệt sức và nhân phẩm bị coi thường.
 
Không chỉ riêng người lớn, mà ngay trẻ em cũng trở thành nạn nhân của các công ty môi giới lao động ra nước ngoài. Theo tờ Guardian của Anh cho biết có khoảng 3,000 trẻ em Việt Nam bị bán vào Anh để làm nô lệ trong những trang trại trồng cần sa mỗi năm, và cứ mỗi tháng như vậy, có khoảng 30 trẻ em bị đưa bất hợp pháp vào nước này.
 
Đó là ở Anh. Trong một thời gian dài, trên tờ Lao Động liên tiếp cho đăng tải những bài viết kêu cứu, kể ra những nổi khổ của các nữ giúp việc gia đình đang làm việc ở Saudi Arabia. Tất cả những người này đều là nạn nhân của các công ty môi giới xuất cảng lao động. Họ tố cáo mình bị giới chủ đối xử bất công, bị ngược đãi, bị trả lương thấp, bị coi như là nô lệ và bị quấy rối tình dục. Mặc dù rất nhiều tiếng kêu cứu đã được cất lên, vậy nhưng chính quyền CSVN vẫn xem Saudi Arabia là thị trường tiềm năng cho xuất cảng lao động để thu về cho họ những mối lợi lớn. Điều này diễn ra trong bối cảnh ngay cả khi những quốc gia như: Philippines, Sri Lanka và ngay cả Indonesia cũng đã cấm phụ nữ sang Saudi Arabia làm nghề giúp việc nhà. Các quốc gia kể trên đã không muốn công dân của họ sang Saudi Arabia là nhằm bảo vệ phẩm hạnh cho phụ nữ. Song, một điều không kém phần quan trọng là để bảo vệ lòng tự tôn quốc gia.
 
Một nữ giúp việc vừa thoát khỏi "địa ngục" Saudi Arabia sau 7 tháng đoạ đầy ở quốc gia này cho phóng viên báo Lao Động biết: "Lao động giúp việc hầu hết rơi vào tình cảnh nô lệ, bị bỏ đói, bị buộc làm việc quá sức, bị xâm hại... Chỉ có một số rất ít may mắn mới gặp chủ tốt, còn lại hầu hết đều rơi vào cảnh khốn cùng"- Chị Hà Thị Thu Trang ở thành phố Thái Nguyên cho biết.
 
Cũng trên báo Lao Động ra ngày 16/1/2015 đã nêu trường hợp của chị Tô Thị Dung (huyện Lâm Bình, tỉnh Tuyên Quang) cho biết: Chị giúp việc cho một gia đình chủ có đến 11 người. Mỗi ngày phải thức dậy từ 6 giờ sáng, làm việc đến 2-3 giờ sáng hôm sau mới được nghỉ. Thực phẩm chị ăn hằng ngày là những đồ thừa của gia chủ, tối phải ngủ ở nhà kho... Sau 2 tháng bị đày ải, chị liên tục chảy máu cam, hoa mắt, chóng mặt. Chịu không nổi chị phải kêu cứu và gia đình nộp tiền bồi thường để về lại Việt Nam.
 
Vào cuối năm 2014, một số nữ giúp việc ở Tây Ninh được đưa sang Saudi Arabia để làm việc. Trong số này có chị Chín (51 tuổi). Qua trao đổi với phóng viên báo Lao Động, chị đã khóc nức nở nhờ giúp chị trở về Việt Nam.
 
Chị Lê Thị Hồng Vinh-một nạn nhân bị ngược đãi ở Saudi Arabia. Ảnh: Lao Động
 
Theo chị Chín cho hay, ngoài làm việc nhà, chị phải phục vụ gia đình gồm 2 vợ chồng, 5 đứa con và một ông già bị bệnh ở chân. "Điều khủng khiếp nhất chính là ông già. Mỗi khi con ông đi vắng, ông bắt chị phải sờ mó những chỗ "nhạy cảm" của ông ấy. Chị không làm thì ông nói với con là chị không chịu làm việc nhà. Chị ra dấu với con ông ấy rằng ông ấy bắt chị làm những việc như vậy thì con ông ấy không tin, cho rằng bịa chuyện"- chị Chín kể với phóng viên báo Lao Động.
 
Hay như trường hợp của chị Vinh, chị cho biết phải làm việc liên tục, mỗi ngày chỉ ngủ được 3-4 tiếng. Nếu mệt quá mà ngồi nghỉ sẽ bị chủ chửi. Ăn cơm thì không có thịt, có lúc phải nhặt xương trong thùng rác để ăn. Quá cực khổ chị Vinh đòi về thì bị chủ nhốt trong phòng một tuần, không cho ăn uống. Chẳng những vậy chị còn bị chủ nhà đánh đập, bỏ sỏi vô miệng. Khi chị gọi điện thoại cho công ty môi giới xuất cảng lao động đã đưa chị sang Saudi Arabia, thì liền bị phía công ty cho biết phải nộp 58 triệu nếu muốn trở về.
 
Đã có hàng chục nạn nhân lao động ở Saudi Arabia bị ngược đãi, buộc làm việc như nô lệ họ gửi đơn kêu cứu đến Đại sứ quán Việt Nam ở nước này. Vậy nhưng, với những thủ tục nhiêu khê mà với trình độ của một người giúp việc họ không thể đáp ứng được. Thành ra, rất nhiều người chỉ còn biết nhờ sự giúp đỡ của công luận. Chính quyền CSVN vẫn coi thị trường Saudi Arabia là tiềm năng, vậy nên rất nhiều công ty môi giới xuất cảng lao động được thoải mái hoạt động. Theo những con số cho biết, mỗi năm lượng kiều hối đổ về Việt Nam lên đến 10-12 tỷ Mỹ kim mỗi năm để cứu cho nền kinh tế khỏi bị sụp đổ. Rất nhiều trong số đó là từ những người bị ngược đãi, phải làm việc như nô lệ ở Saudi Arabia.
 
Người Quan Sát

Nước Anh bài trừ nạn nô lệ người Việt

mediaMột địa điểm trồng cần sa. Ảnh minh họa.DR

Tuần này chính phủ Anh chính thức hoạt động với chương trình nghị sự do chính phủ đảng Bảo Thủ chuẩn bị cho Nữ hoàng đọc trước quốc hội, mà vấn đề di dân là mối quan tâm hàng đầu. Một trong số những vấn đề được báo chí dọn đường là nạn khai thác nô lệ trẻ em mà bài báo trên tờ Guardian chỉ thẳng ra là trẻ em Việt Nam, với mức độ là trung bình ngày nào cũng có một vụ trẻ vị thành niên người Việt được đưa vượt biên vào Anh để trồng cần sa, làm nails, hay tệ hơn là làm nô lệ tình dục. Bức tranh minh họa trên tuần san The Observer vẽ lá cờ đỏ sao vàng trên lưng một em bé mà con đường tương lai là khu vườn trồng cần sa, khiến người Việt ở Anh bàn tán xôn xao. Thông tín viên Lê Hải từ London có thêm chi tiết.

Lê Hải : Đây là lần thứ hai cái tên Việt Nam được gắn liền với tình trạng bóc lột nô lệ thời hiện đại. Cách đây hai năm một bài báo về chuyện tiệm nails Việt khai thác nô lệ đã khiến cộng đồng người Việt ở Anh chấn động. Các diễn đàn mạng nhanh chóng chỉ ra rằng đa số những câu chuyện đó là do người nhận là nạn nhân khai như vậy để được ở lại tị nạn. Trên nguyên tắc khi bị bắt trong khu trại cần sa, chỉ cần khai là trẻ em chưa đủ 18 tuổi thì thay vì bị coi là tội phạm có thể chuyển thành nạn nhân và được hưởng đầy đủ mọi chế độ từ nhà ở xã hội, tiền trợ cấp hàng tuần, cho đến học hành và giấy tờ tị nạn.

Báo cáo của tổ chức quốc tế chống nô lệ nói rằng 96% số người làm việc trong các trại cần sa là người Việt Nam, mà 81% trong số đó là trẻ em. Một tổ chức khác chuyên ngăn chặn việc đối xử ác độc với trẻ em nói rằng có đến 51% trẻ em khi được đưa về nơi nuôi dưỡng thì sau đó biến mất khiến cảnh sát phải lên danh sách tìm kiếm. Tuy nhiên, hiện cũng đang có xu hướng các gia đình khá giả ở Việt Nam gửi con còn nhỏ sang đây xin tị nạn vì nếu chi 30.000 bảng để vượt biên vẫn còn rẻ hơn là chi phí du học. Khi đến nơi các em vào thẳng các cơ quan xã hội để xin tị nạn thì chưa cần biết là lý do có được chấp thuận hay không, luật nhân đạo của Anh ít nhất là đến năm 18 tuổi hay thậm chí 21 tuổi sẽ không đưa ngược các em về Việt Nam. Ghép con số đó vào nhóm tội phạm trồng cần sa hay nhóm làm nails trốn thuế thì đều bất lợi cho hình ảnh của người Việt ở Anh. Đối với dư luận và giới chính trị gia nước Anh thì các con số mà tuần san The Observer đưa ra là đầy thuyết phục.

RFI : Như vậy thì chiến dịch diệt trừ tội phạm nhắm vào người Việt là vì dựa vào những lời khai sai, hay mang tính chính trị ?

Giới chuyên gia về tội phạm được phóng sự của tờ Observer trích lời ghi nhận người Việt đang nắm giữ ngành cần sa với doanh số trên dưới 1 tỷ bảng. Hiện con số người Việt ngồi tù theo thống kê gần đây nhất là 163 người, mà chia theo tỷ lệ số người Việt sống ở Anh thì xếp hàng đầu về tỷ lệ người ngồi tù trên con số người trong cộng đồng, cho nên có thể nói mức độ tội phạm có tổ chức trong cộng đồng người Việt là nguy hiểm nhất ở Anh, vì đa số các tội danh tập trung vào ngành cần sa. Nếu nối kết bằng cách nhìn sang các phiên tòa xử người Việt bán ma túy ở cộng hòa Séc, hay đường chuyển ma túy từ Việt Nam sang Úc, thì không cần phải là chuyên gia tội phạm học cũng lo sợ trước vấn đề này. Thêm vào đó, quốc hội Anh nhiệm kỳ trước vừa thông qua bộ luật về chống nô lệ thời hiện đại, và cục an ninh quốc gia cùng với cục biên phòng là hai đơn vị chịu trách nhiệm thi hành.

Chỉ cần lướt sơ trên mạng là đã thấy từ cả chục năm nay nhiều tổ chức dân sự đã chỉ vào tình trạng lao động ở Việt Nam và nhất là chuyện đưa phụ nữ sang Trung Quốc, Hàn Quốc và Đài Loan như là hang ổ của nạn buôn người và bóc lột nô lệ. Chỉ cần tìm chữ nô lệ trên mạng là sẽ ra vô số bài về tình cảnh người Việt phải lao động khổ sai như nô lệ, hay làm nô lệ tình dục ở đủ mọi quốc gia, từ Nga cho đến Trung Đông. Trong bối cảnh đó thì không có gì khó hiểu về việc tại sao Việt Nam được chọn như là một trong số các mục tiêu đầu tiên của cảnh sát Anh. Thực ra thì chiến dịch này đã bắt đầu từ ngay sau ngày quốc hội gia tăng quyền hạn cho bộ máy chính quyền, nhiều tiệm nails Việt bị kiểm tra, và các chuyến bay của Vietnam Airlines từ ngày chuyển sang hạ cánh ở sân bay Heathrow đã liên tục bị chặn xét ngay từ khi bước ra cửa máy bay để ngăn chặn trẻ em bị đưa sang Anh làm nô lệ, đặc biệt là các phụ nữ trẻ đẹp độc thân đi một mình.

RFI : Như vậy có thể hiểu rằng đây là một trong số những bước đầu tiên của chính phủ mới ở Anh muốn vuốt ve dư luận?

Lê Hải : Vấn nạn bóc lột lao động như nô lệ đã trở thành câu chuyện quốc tế mà ngay cả giáo hoàng Francis cũng lên án trong các bài giảng gần đây, và là điều mà cả các cơ quan nhà nước lẫn các tổ chức dân sự đều dễ dàng thực hiện. Mới gần đây chính quyền thành phố New York mở chiến dịch tuyên truyền để giúp người Việt đi làm thợ trong gần 1000 tiệm nail ở đây hiểu rõ hơn về quyền lợi của mình và điều kiện an toàn lao động. Tòa án ở Đức cũng đang xử một vụ đường dây trồng cần sa ở Dusseldorf mà bị cáo người Việt từ Hà Lan sang được cho là đã nhốt và đối xử với đồng hương như là nô lệ. Cho nên đây là xu thế chung ở các nước phát triển và có tư duy nhân bản. Riêng ở Anh thì việc diệt trừ nạn buôn người thời hiện đại còn gắn với một chiến dịch ngăn chặn di dân trái phép.

Mới gần đây bộ nội vụ Anh đã thay đổi hoàn toàn hệ thống cấp visa cho người nước ngoài và chi phí để xin visa mức tối thiểu lên tới 400 bàng, tức là trên 500 euro hay gần 15 triệu đồng tiền Việt. Một số trường hợp như là đoàn tụ gia đình mức phí có thể lên đến 2.000 bảng Anh. Tuy nhiên chính sách này có thể khiến dịch vụ đưa người vượt biên từ Pháp vào Anh lại tiếp tục phát triển vì mức phí đó cũng bằng chính giá tiền để các băng đảng ở Calais hay Dunkerque đưa người vượt biên chui vào công-ten-nơ trốn vào Anh, hay thậm chí dùng giấy tờ giả đi từ Ireland sang.



Blogger Trương Duy Nhất : Vào tù vì phản biện đáng được vinh danh

mediaBlogger Trương Duy Nhất (áo sọc) cùng với vợ con và nhà báo Huy Đức tại sân bay Vinh sau khi được trả tự do ngày 26/05/2015.DR

Nhà báo Trương Duy Nhất bị kết án hai năm tù vì tội danh « Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, tổ chức, công dân » theo điều 258 Luật Hình sự, đã mãn hạn hôm qua 26/05/2015 và trở về Đà Nẵng ngay trong ngày.

Từng là phóng viên báo Công an Quảng Nam – Đà Nẵng và Đại Đoàn Kết, đến năm 2010 ông quyết định nghỉ việc để chuyên tâm viết blog « Một cách nhìn khác », trong đó có những bài viết chỉ trích các lãnh đạo cao cấp.

RFI Việt ngữ đã phỏng vấn nhà báo, blogger Trương Duy Nhất qua điện thoại viễn liên tối qua.

RFI : Thân chào anh Trương Duy Nhất, mừng anh đã được tự do. Sau hai năm bị giam cầm vì những bài viết trên mạng, sắp tới anh có những dự định gì chưa ?

Nhà báo Trương Duy Nhất: Viết tiếp và lên tiếng tiếp tục thì tất nhiên rồi. Tôi có nói câu « Chỉ có thể cưỡng bức được hành vi, chứ không cưỡng bức được tư tưởng » mà. Bản chất vụ án của tôi là gì ? Tôi đang kêu gọi mọi người, mọi công dân, nhà chức trách, kêu gọi mỗi người hãy lên tiếng. Muốn kêu gọi thì bản thân mình phải lên tiếng chứ !

Việc tôi lên tiếng là điều chắc chắn. Nhưng chỉ có điều là họ mới trả tự do cho tôi sáng nay thôi. Và hình thức trả tự do như thế nào thì không biết các trang đăng ra sao. Hôm nay vừa được thả, tôi về chịu tang bà nội vợ ở quê nên cũng chưa rõ. Nhưng có những cách đối xử không phải đối với công dân, ngay cả khi đã trả tự do.

Hai năm ngồi tù rồi, bây giờ về xem gia đình, vợ con, nội ngoại như thế nào…Trước hết tôi về chịu tang, phải lo một số việc gia đình và đi kiểm tra lại sức khỏe đã, rồi mới tính toán được, cho nên bây giờ tôi chưa thể trả lời được.

Tất nhiên tôi sẽ có lời cảm ơn sau, nhưng nhân chị gọi thì tôi xin cảm ơn chị, tất cả bạn đọc của RFI và các cơ quan truyền thông đã quan tâm đến tôi và những vấn đề của tôi, đã theo đuổi trong suốt hai năm qua. Vì tôi đang chịu tang ở quê mà, sau này tôi sẽ có lời cảm ơn cụ thể hơn đối với chị và bạn đọc.

RFI Chuyện ra tù sáng nay như thế nào, chỉ có mình anh có thể thuật lại rõ ràng, chính xác nhất. Anh có thể kể lại được không ?

Sẵn sàng thôi. Sáng nay ra là thế này, họ làm thủ tục trả tự do cho tôi. Đúng lý ra họ chỉ có quyền giam giữ tôi đến hết ngày hôm qua thôi, đầu giờ làm việc ngày hôm nay thì phải thả tôi. Nhưng họ làm thủ tục trong kia kéo dài ra, bởi vì tôi phản đối việc họ thu tất cả bốn quyển nhật ký cá nhân của tôi. Tôi đề nghị đó là tài sản của tôi, nhật ký cá nhân không được thu.

Tôi đấu tranh mãi, họ không trả. Tôi cứ ngồi đó, yêu cầu gặp giám thị, họ không cho. Cỡ khoảng hai chục ông công an gì đó vào lôi tôi. Họ cử gần một chục anh không biết công an hay là gì, nhưng chắc không phải công an – vì người trong trại, đi với công an mà, nhưng mặc quần đùi áo thun, thấy dáng bặm trợn như bọn du đãng, ma cô gì đấy, mặt hầm hố. Họ xốc nách tôi lên xe chở ra ngoài.

Vợ con tôi và mấy người bạn lên đón tôi từ sáu rưỡi sáng, chờ ở ngay cổng trại giam. Tôi thấy vợ tôi, mới đề nghị thả xuống cổng trại, nhưng họ không cho. Chỉ có hai ba người mặc cảnh phục ngồi sau thôi, còn toàn bộ trên xe gần chục người mặc quần đùi áo thun và mặt rất bặm trợn, kiểu như bọn lưu manh ngoài phố. Họ ngồi kẹp tay và kẹp cổ tôi trong xe, không cho tôi nói hay chồm ra. Họ chở tôi ra đường Hồ Chí Minh cách trại giam khoảng bốn cây số, ở đoạn núi rừng rất hẻo lánh, thì đẩy tôi xuống xe và hất ba thùng hành lý, quần áo của tôi xuống đấy.

Tôi nghĩ thôi để chờ vợ con tôi ra. Mà vợ con tôi chưa biết tôi ở đâu, thì tôi thấy một đoàn khoảng gần chục chiếc xe thồ. Trong đó có mấy chiếc xe thì mấy người kẹp tay tôi ngồi trên xe dẫn giải tôi họ xuống ngồi trên xe thồ đó, chứng tỏ họ cùng một phe. Những người xe thồ đó vùng dậy, hai ba người mặc đồ xi-vin quay caméra liên tục trong suốt quá trình. Một số người trong đám đó vào hăm dọa, họ đòi đánh tôi, « đánh cho hộc máu mồm », « cho mày chết, mày quên đường về luôn ». Tôi mới bảo tôi thách các anh đó, tôi đang mong các anh đánh, các anh quay caméra có cảnh đó để lên án các anh. Thì họ không dám đánh, hù dọa gì đó.

Vừa lúc đó may là xe của vợ tôi đến. Thấy xe nghi nghi – họ đưa một cái xe cứu thương chứ không phải xe của công an - đóng giả như thế chở tôi thả ra giữa đường Hồ Chí Minh hẻo lánh, vợ tôi mới chạy ra theo thì vừa thấy thế. Nếu vợ con tôi không ra thì không biết bây giờ tôi có về được tới Đà Nẵng hay không nữa.

Sau tôi phải ra sân bay, anh bạn lái xe bảo vẫn có cái xe nào đóng giả gì đó theo dõi chúng tôi, tới tận sân bay Vinh đến giờ cuối. May mà tôi còn bay được để tôi về. Bây giờ tôi đang về quê, bà nội vợ tôi mất ngày hôm kia, vẫn chưa di quan chờ tôi về chịu tang. Đó, tình hình sáng hôm nay là như thế.

RFI : Đúng lý ra thì phải thả anh ngay cổng trại để gia đình đón về…

Sáu giờ rưỡi thì vợ con tôi có mặt tại đó rồi, vào làm thủ tục. Cậu cảnh sát gác cổng thì vẫn dặn vợ con tôi rất lịch sự, là sẽ trả tự do cho chồng chị ngay trước cổng trại này đây, cứ ở đó chờ. Nhưng cuối cùng đến khoảng 8, 9 giờ gì đó, họ lừa vợ con tôi. Không đưa tôi lên một chiếc xe của công an đâu, mà xe dạng hú còi như xe cấp cứu.

Tôi hét trên xe mà, tôi bảo tại sao trả tự do cho tôi mà còn gần chục người như du côn du đãng thế này ngồi trên xe, mà lại ghì đầu ghì cổ ghì tay tôi. Họ chả nói gì mà vẫn đưa ra. Thấy vợ con chờ, tôi yêu cầu xuống xe tại cổng cho tôi gặp vợ, họ bảo không, tôi đưa các anh ra đường Hồ Chí Minh để anh dễ đón xe về. Tôi bảo xe tôi có gia đình chờ, đúng luật anh phải trả tôi trước cổng chứ. Họ bảo anh không nói gì cả, ngồi im !

Thế là nó cứ thả tôi ra đường HCM mà ở trại giam ra ngay chỗ giáp ngã ba có một khu dân cư đông đúc họ không thả xuống mà đi thêm mấy cây nữa vào một đoạn đường rất là heo hút giữa rừng không có ai cả rất vắng vẻ - đường Hồ Chí Minh là đường rừng mà - họ thả tôi ở đó chỉ có một mình. Thế đó!

Tôi không biết thế nào để báo cho vợ con tôi, bởi vì quay lui thì không biết thằng nào nó chặn đánh tôi rồi cướp đồ đạc sao. Mà đi cũng không được, bởi ngay lập tức ở đó gần chục thằng mặc đồ xi-vin đi xe ôm đội mũ bảo hiểm tới vừa quay phim vừa hăm dọa. Thế là cuối cùng may mà lúc đó tôi vừa thấy chiếc xe vợ tôi - linh tính báo cái gì đó bởi vì hai năm qua vợ tôi cũng lường hết được các tình huống như thế này rồi chị ạ.

RFI : Thưa anh, lúc thả thì như vậy, còn thời gian qua ở trong trại giam anh được đối xử như thế nào?

Hai năm trong trại giam tôi liên tục có ý kiến. Tôi nói công khai với cả trại giam mà, từ giám thị tới bốn người quản giáo, là trong suốt quá trình giam giữ và bắt tôi, thì Trương Duy Nhất luôn thực hiện đúng mọi quy định của pháp luật. Ngược lại, trại giam và các quản giáo luôn thực hiện rất nhiều hành vi biện pháp sai phạm, thậm chí phạm pháp đối với tôi. Nó xâm hại nghiêm trọng đến quyền và lợi ích hợp pháp, dù đó là một tù nhân. Trại và một số người có hỏi đó là những hành vi gì. Với trại giam thì tôi nêu cụ thể, nhưng tôi sẽ nói sau, chứ không cụ thể từng việc ra bây giờ.

RFI Nhìn chung anh đánh giá như thế nào về việc anh bị đưa ra tòa vì viết blog ?

Ngay cả tại phiên tòa sơ thẩm lẫn phúc thẩm, và từ khi bị bắt cho đến bây giờ tôi vẫn thế mà. Tôi bảo tôi có tội đâu. Tôi đang vạch mặt, đang phê phán những người khác, những đối tượng khác là hành vi sai phạm. Tôi đang phê phán những đồng chí X, những bầy sâu ăn tàn phá hoại đất nước. Mà những đối tượng đó là những đối tượng phạm pháp, chứ tôi đâu phải phạm pháp !

Cho nên những điều gì để kết tội tôi trong hai bản án đó, chắc có lẽ các cơ quan thông tấn và bạn đọc cũng quá hiểu rồi. Nhưng với tôi, thì chưa bao giờ tôi cho rằng hành vi của tôi là phạm tội cả. Và ngay tại hai phiên tòa tôi đều phản bác tất cả những điều đó.

RFI : Theo anh, những gì anh viết ra đấu tranh với tiêu cực là để giúp cho đất nước chứ không phải là chống chính quyền ?

Mọi góp ý của tôi với tư cách một nhà báo, một trí thức cầm bút, tất cả những góp ý khen hay chê gì cũng chỉ trên một tinh thần tôi muốn cho cái thể chế, cái xã hội này dân chủ hơn, tiến bộ hơn, văn minh hơn. Đó là mong muốn của tôi ! Mục tiêu của tôi cũng chỉ có vậy thôi.

RFI : Anh từ bỏ công việc làm phóng viên báo nhà nước để viết blog, bây giờ nghĩ lại anh có tiếc không?

Chả bao giờ tôi tiếc cả! Đó là tôi chọn một cách làm báo, theo tôi là đúng nghĩa nhất, hiệu quả nhất. Làm báo theo cách khác, cách nhìn của tôi, chứ không làm báo theo lối như xưa nay tôi đã làm. Tôi đi một con đường khác, đó cũng là con đường làm báo.

Cho nên ngay tại tòa tôi cũng đã nói mà. Những bài báo sau này của tôi có nhiều bài có tác động lớn cho việc xoay chuyển chủ trương chính sách của Nhà nước, và đánh động ý thức trong cộng đồng, trong dân chúng. Điều đó có những tác động rất tích cực, mà tôi tin là các bạn cũng nhìn được điều này.

RFI Thưa anh, mất tự do là điều kinh khủng đối với một con người. Nhưng dường như sau hai năm bị giam cầm ý chí của anh vẫn không suy suyển?

Thưa chị thế này. Thật ra trong cuộc đời chẳng ai muốn vào tù làm gì cả. Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại mà. Nhưng mà vì phê bình phản biện góp ý cho chính phủ, vì vạch mặt những kẻ ăn tàn phá hoại đất nước, vạch ra những sai phạm, góp ý thậm chí hiến kế cho chính phủ, vì thế mà phải vào tù, thì đó là loại tù đáng được vinh danh ! Tôi nói trước tòa mà. Có loại tù làm người ta nhục nhã, nhưng có loại tù đưa đến ngọn vinh quang.

RFI : Rất cảm ơn anh vì những lời tâm sự với thính giả RFI.

Vâng, một lần nữa tôi cũng muốn thông qua chị - chưa chuẩn bị gì, cũng hơi vội vàng - nhưng chân thành cảm ơn chị. Cảm ơn RFI, các bạn đọc của RFI, cũng như tất cả các bạn đọc cơ quan thông tấn đã quan tâm đến tôi và vấn đề của tôi trong suốt hai năm qua.

Lời cảm ơn của nhà báo Trương Duy Nhất sau khi ra tù

Đà Nẵng 28- 5- 2015

Xin gửi lời cảm ơn chân thành, sâu sắc đến các chính phủ, đại sứ, lãnh sự, các cá nhân và tổ chức văn bút, báo chí truyền thông, nhân quyền, các anh em bạn bè, bạn đọc đã quan tâm, động viên và lên tiếng ủng hộ, bảo vệ Trương Duy Nhất trong suốt hai năm qua.

Đặc biệt, xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Tổ chức Phóng viên không biên giới đã phong tặng và vinh danh Trương Duy Nhất là một trong 100 “Anh hùng thông tin thế giới”. Tôi hiểu đây không chỉ là sự tôn vinh dành riêng cho Trương Duy Nhất hay bất cứ một cá nhân nào, mà đấy là sự vinh danh cho chức phận cao cả của những nhà báo trên khắp hành tinh này, nhất là với các quốc gia mà quyền con người, quyền dân chủ, quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, hoặc nói dân dã hơn là cái quyền được lên tiếng, được mở miệng còn nhiều hạn chế, ngăn trở. Đặc biệt hơn khi giá trị anh hùng này chính là sự khích lệ, thúc đẩy làm nảy sinh ngày càng nhiều hơn những anh hùng khác, những giá trị anh hùng khác, những góc nhìn khác, những tiếng nói khác, những sự lên tiếng khác. Đấy mới chính là giá trị anh hùng hơn cả những anh hùng.

Nếu ai đó, thế lực X nào đó nghĩ rằng tù ngục sẽ khuất phục, lung lạc, thậm chí có thể đánh gục được ý chí của một nhà báo như Trương Duy Nhất thì đó là suy nghĩ sai lầm và xuẩn ngốc. Chỉ có thể cưỡng bức được hành vi, chứ không cưỡng bức nổi tư tưởng.

Vì thế, bức thư cảm ơn này đồng thời cũng là bản thông điệp đầu tiên của Trương Duy Nhất sau khi ra tù.

Trân trọng.
TRƯƠNG DUY NHẤT,
Đà Nẵng 28- 5- 2015

Đảng CSVN hiện nay cô đơn và lo sợ hơn bao giờ hết

Nguyên Thạch (Quanlambao) - Những tháng ngày xa xưa với những lời hiệu triệu làm nức lòng người dân với bầu nhiệt huyết yêu Tổ Quốc, yêu đất nước, nhất là đồng bào miền Bắc. Hồ Chí Minh cùng đám đồ đệ đã lợi dụng sự nhiệt tình của quần chúng nhân dân này, đã rất khéo che đậy ý đồ làm tay sai cho cộng sản quốc tế để bành trướng chủ nghĩa cực đoan và hoang tưởng ở Việt Nam và Đông Dương, một khu vực có lượng dân số tuy đông nhưng hãy còn rất lạc hậu về kinh tế, kỹ thuật lẫn trình độ dân trí. Sự hồ hởi phấn khởi ấy đã dần dà bị soi mòn, bị lột trần để phơi bày những sự thật của các thứ gian dối mụ mị ra trước ánh sáng. Người cộng sản đã tự hại mình qua vô vàn những lời nói trí trá nhưng hoàn toàn đi ngược lại với hành động thực tế, điều đó đã làm cho đảng CSVN đi từ thất bại này đến thất bại khác một cách ê chề nhục nhã khiến họ đã đánh mất đi niền tin từ nhân dân. Ôi buổi vàng son của một thời tung hoành nay còn đâu!


Cổ nhân đã dạy: "Chiếm được thành đã khó, giữ được thành càng khó hơn". Trong Tôn Tử binh pháp cũng khẳng định "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Thái độ kiêu căng hung hãn là biểu hiện của kẻ thất phu, người cộng sản VN được xem là thuộc hạng hữu dõng đa mưu, nhưng chỉ là mớ mưu cùn. Với thái độ hãnh tiến, họ đã rất chủ quan và luôn say sưa trên thành tích "chiến thắng", họ vô cùng ngạo mạn, xem trời bằng vung và coi thường tất cả các tầng lớp nhân dân, kể cả giai cấp công nhân vô sản, cái tầng lớp mà họ luôn đề cao và tôn vinh là giai cấp tiền phong lãnh đạo. Vì làm dữ nên luôn lo xa, người cộng sản lúc nào cũng mang những ảo giác xem mọi người chung quanh đều là phản động, từ nhận thức sai lầm này, họ đã luôn nghi ngờ những mối quan tâm của cộng đồng thế giới nhất là các quốc gia Dân hủ, Tự do, tiên tiến muốn giúp đỡ cho một xã hội tụt hậu, xuống cấp, kém nhân quyền... như Anh, Pháp, Úc, Mỹ là những "thế lực thù địch với âm mưu diễn biến hòa bình".
 

Từ não trạng không tự tin mà tận trong thầm kín họ mang đầy mặc cảm tự ti cho nên họ đã chẳng những nghi ngờ các quốc gia có thiện chí mà nghi ngờ cả khối dân tộc mà họ đang trực tiếp cầm nắm vận mệnh cùng sự cai trị. Khi ngồi lại với nhau, họ luôn cường điệu để thổi phồng sự kiện, để quan trọng hóa vấn đề rồi đưa ra những điều luật chứa đầy tính đao to búa lớn như điều 4-HP, 79, 88, 258 trong Bộ luật hình sự cũng như những điều luật vô lý khác.

Qua 40 năm dài sau khi chấm dứt chiến tranh, tuy trong hòa bình nhưng họ đã không lập nên được thành tích gì đáng kể, chẳng những không phát triển được khoa học kỹ thuật (vốn dĩ đã có cơ sở nền tảng trên đà phát triển sẵn có của miền Nam, của "Hòn Ngọc Viễn Đông" mà ngay như Lý Quang Diệu vào thời đó cũng đã từng mơ ước cho đất nước của ông ta) mà họ còm phá nát cả một đất nước do những sai lầm triền miên, sai rồi sửa, sửa vẫn sai, sửa đâu sai đấy. Họ phá banh kinh tế, họ hủy diệt đạo lý luân thường, họ thui chột cả niềm tin, tạo ra một xã hội bát nháo, thiển cận, dối gian, lừa đảo, dân trí thấp... trong một nhà nước cực kỳ tham nhũng như một cơn dịch trầm kha.

Thái độ trịnh thượng, ác với dân hèn với giặc, coi dân như cỏ rác, muốn bắt là bắt, muốn giết là giết từ bọn côn đồ côn an được mệnh danh là lực lượng lá chắn bảo vệ đảng đã không ít gây vô vàn phẫn nộ từ mọi tầng lớp trong xã hội, bất luận là dân thường, trí thức, tiểu doanh hay sinh viên học sinh. Một chế độ không trọng dân, không xem dân ra gì là một chế độ tự sát, đó là lô-gic. Thế mới biết giữ được lòng dân mới là chuyện khó.

Dưới thể chế hiện hành, nguồn tài nguyên của quốc gia đang ngày càng cạn kiệt, bao tiềm năng của cải vật chất đã bị các tham quan chuyển tải ra nước ngoài nhằm mục đích phòng cho hậu sự. Bao tiềm năng về trí tuệ, chất xám đã theo dòng trôi của con nước đục chảy ra các xứ sở khác, phục vụ hữu hiệu cho các quốc gia khác. Những nhân tố thông minh, tài cán còn lưu lại trong nước thì phải đối mặt với tù đày, nghi kỵ và dìm hãm từ các những cái đầu đầy ích kỷ, ngu muội và hẹp hòi. Vận hành một đất nước như vậy thì sự thất bại về mọi mặt là lẽ đương nhiên.

Sự mở rộng của thông tin toàn cầu, dần dà đã thức tỉnh được nhận thức của khối dân mê muội sau bao năm đã bị đảng cố tình che mắt bịt mồm, những sự thật được khám phá là những loại vũ khí ngấm ngầm mà đảng cùng tổ chức của nó là guồng máy cầm quyền ví như là những con thuyền trên đại dương bao la đang phải chực chờ đối diện với vô số cơn sóng ngầm sẵn sàng trào dâng vây bủa để cuốn trôi đi những rác rưởi đang làm ô nhiễm biển cả mà Thượng Đế đã dày công tạo ra.

Ngoài những khuyết điểm tệ hại xuyên suốt thời gian cầm nắm quyền hành cai trị để rồi hôm nay lại lòi ra sự nham nhở của những bộ mặt phản quốc từ một đảng nô Tàu, một nhà nước thuộc Hán, cái tê hại nhất của mọi sự tệ hại. Đảng CSVN đã tự mình mê muội tách hẳn ra khỏi khối dân tộc bất luận là quốc nội hay hải ngoại. Đảng CSVN chủ quan nghĩ rằng với sự bảo kê của thiên triều đại Hán, họ sẽ là những Thái thú cùng đoàn quân khuyển được trang bị tận răng những vũ khí đàn áp và nhà tù cùng khắp. Nhưng vũ khí nào mạnh bằng bạo lực của toàn dân? Nhà tù vĩ đại nào có thể nhốt được cả 90 triệu con người với lòng căm thù mất nước?

Với "Chiến dịch trật tự cho một thế giới mới" mang tính toàn cầu, bản thân và vận mệnh "Thiên triều" đang trên đà bị lung lay, không còn cơ may có đất sống thì sá chi bọn lục chốt lâu la hàng tôi tớ. Với tứ bề thọ địch, đảng CSVN hôm nay cô đơn hơn bao giờ hết.

Tác giả xin mượn bài thơ "Nhớ rừng" nổi tiếng của thi nhân Thế Lữ để tạm kết thúc bài viết.


Nhớ rừng

Tặng Nguyễn Tường Tam 
(Lời con Hổ ở vườn Bách thú) 

Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt, 
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua. 
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ, 
Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm 
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm 
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi. 
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, 
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự. 

Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ, 
Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa. 
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già, 
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi, 
Với khi thét khúc trường ca dữ dội 
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng, 
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng, 
Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc. 
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc 
Là khiến cho mọi vật đều im hơi. 
Ta biết ta chúa tể muôn của loài 
Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi. 

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, 
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan? 
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn 
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới? 
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội 
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng? 
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng 
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt 
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật? 
Than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu? 

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu 
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi, 
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối: 
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng; 
Giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng 
Len dưới nách những mô gò thấp kém; 
Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm 
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu 
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u. 

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ! 
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị, 
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa 
Nơi ta không còn được thấy bao giờ! 
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán 
Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn 
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi 
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi! 

1936 
THẾ LỮ 

26.05.2015

 
 
 
image
 
 
 
 
 
 
Thiện và Ác | Người Việt TV
 
Thiện và Ác - là đề tài cuộc mạn đàm giữa nhà bình luận Ngô Nhân Dụng & nhà báo Đinh Quang Anh Thái về những vấn đề ác tâm của chủ nghĩa CS ở VN.



 Bản để in  Lưu dạng file  Gửi tin qua email  Thảo luận


Những nội dung khác:




Lên đầu trang

     Tìm kiếm 

     Tin mới nhất 
Tưởng niệm tháng tư 75 [NEW]
Nhân dân Pakistan chống Tàu cứu nước: Tấn công tự sát nhằm vào nhóm kỹ sư Trung Quốc, 6 người thiệt mạng
CSBK chứng tỏ tình yêu đối với Nga: đội mưa hiến máu cứu người - Phú Trọng tha thiết mời Putin thăm VN bảo đảm không bị bắt
Bấc Công Diệt Nam Cộng thu hết giang san vào tay BK độc quyền trị quốc bình thiên hạ
CHXHCNVN: Vô địch thế giới sinh viên đại học làm kinh tế: mãi dâm 4 lần được cho học
Ảnh hưởng của Nga đối với phe Trump và đảng Cộng Hoà tại quốc hội làm ngăn chân gói viện trợ vũ khí cho Ukraine để vừa lòng Putin
Nhiều thanh niên Ấn, TQ và VN đang du học, lao động hoặc định cu bị Nga bắt lính đưa ra tiền tuyến
Tưởng niệm cuộc chiến với đại cường TQ anh em môi hở răng lạnh sông liến sông núi liền núi
Tỷ lệ dân số độc thân Việt Nam và Đông Nam Á
Đất nước tiến lên đỉnh cao Mại Dâm chủ nghĩa, hoa hậu, hoa khôi giá cao, hoa hậu thế giới VN cao nhất 200 triệu đồng/phát
Nỗi nhục dân tộc do những công dân gương mẫu CSBV tức CHXHCNVN
Tại săo mất Hoàng Sa oan uống? 50 năm tưởng niệm trong đau buồn
Tọi ác dân tộc: Thái Lan Hải tặc tàn ác do chính phủ khuyến khích
CSVN: Một trong những nước độc tài vi phạm nhân quyền nhất hành tinh
Bắc Cộng diệt Nam cộng thu tóm non sông về phương Bắc

     Đọc nhiều nhất 
Đất nước tiến lên đỉnh cao Mại Dâm chủ nghĩa, hoa hậu, hoa khôi giá cao, hoa hậu thế giới VN cao nhất 200 triệu đồng/phát [Đã đọc: 698 lần]
Tỷ lệ dân số độc thân Việt Nam và Đông Nam Á [Đã đọc: 536 lần]
Tưởng niệm cuộc chiến với đại cường TQ anh em môi hở răng lạnh sông liến sông núi liền núi [Đã đọc: 486 lần]
Nhiều thanh niên Ấn, TQ và VN đang du học, lao động hoặc định cu bị Nga bắt lính đưa ra tiền tuyến [Đã đọc: 179 lần]
Ảnh hưởng của Nga đối với phe Trump và đảng Cộng Hoà tại quốc hội làm ngăn chân gói viện trợ vũ khí cho Ukraine để vừa lòng Putin [Đã đọc: 141 lần]
CHXHCNVN: Vô địch thế giới sinh viên đại học làm kinh tế: mãi dâm 4 lần được cho học [Đã đọc: 81 lần]
CSBK chứng tỏ tình yêu đối với Nga: đội mưa hiến máu cứu người - Phú Trọng tha thiết mời Putin thăm VN bảo đảm không bị bắt [Đã đọc: 80 lần]
Bấc Công Diệt Nam Cộng thu hết giang san vào tay BK độc quyền trị quốc bình thiên hạ [Đã đọc: 64 lần]
Nhân dân Pakistan chống Tàu cứu nước: Tấn công tự sát nhằm vào nhóm kỹ sư Trung Quốc, 6 người thiệt mạng [Đã đọc: 24 lần]
Tưởng niệm tháng tư 75 [Đã đọc: 9 lần]

Trang chủ :: Tin tức - Sự kiện :: Website tiếng Việt lớn nhất Canada email: vietnamville@sympatico.ca :: Bản sắc Việt :: Văn hóa - Giải trí :: Khoa học kỹ thuật :: Góc thư giãn :: Web links :: Vietnam News in English :: Tài Chánh, Đầu Tư, Bảo Hiểm, Kinh Doanh, Phong Trào Thịnh Vượng :: Trang thơ- Hội Thi Nhân VN Quốc Tế - IAVP :: Liên hệ

Bản quyền: Vietnamville
Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút: Tân Văn.